Chiến Lang Ở Rể

Chương 417: Chương 417: Khát vọng sống sót của Bùi Nghênh Tùng




Lê Văn Vân nhìn Hodges, giọng điệu chắc nịch.

Hodges biết tính cách của Lê Văn Vân, nếu ông ta thật sự muốn ngăn cản, rất có khả năng Lê Văn Vân sẽ liều mạng với ông ta.

Tất nhiên là ông ta không sợ rồi.

Đúng lúc này, Minh Sùng cũng nhảy xuống, anh ta nhìn Lê Văn Vân, cau mày nói: “Lê Văn Vân, cậu hãy giao Giản Hưng cho tôi, tôi sẽ dẫn anh ta đi gặp lão già kia, cậu đã không còn là Người Gác Đêm nữa, nên không có nghĩa vụ phải giết Giản Hưng, hơn nữa dù gì Giản Hưng cũng được Trác Nhất Minh nuôi dưỡng, nên Trác Nhất Minh có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta.”

Lê Văn Vân cau mày nhìn Minh Sùng, rồi gật đầu đáp: “Được thôi!”

“Anh cũng muốn quản hai người này à?” Dứt lời, Lê Văn Vân chỉ về phía Lục Khiêm và Bùi Nghênh Tùng.

Bây giờ Bùi Nghênh Tùng vẫn đang bị Hoàng Thi Kỳ áp chế một cách gắt gao, nên vẻ mặt sốt sắng và tuyệt vọng.

Ông ta biết, có lẽ hôm nay ông ta sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Không phải là vì bọn họ đã đánh giá thấp Lê Văn Vân.

Mà là tốc độ tiến bộ của Lê Văn Vân đã khiến ông ta thật sự cảm thấy tuyệt vọng.

Ông ta hơi không cam tâm, muốn trốn đi, bởi vì ông ta sợ chết, ông ta đã trốn đông tránh tây nhiều năm như vậy, ai dè bây giờ lại chết tại đây, nên ông ta không cam tâm.

“Hodges, cứu tôi với!” Ông ta bỗng nhìn về phía Hodges, đỏ mắt: “Nếu ông cứu tôi, tôi sẽ đồng ý yêu cầu của ông.”

Hodges nghe xong thì ánh mắt dao động kịch liệt, bỗng liếc nhìn về phía Bùi Nghênh Tùng.

“Đúng vậy, chỉ cần ông đồng ý cứu tôi, tôi sẽ đưa cho toàn bộ xương cốt mà ông có thể dùng ở trong tay tôi, ít nhất là mười lăm khúc.” Bùi Nghênh Tùng vội nói.

Ngoài việc ám sát, người của Hồng Nguyệt còn thu thập đủ loại xương cốt, nhiều năm như vậy, quả thật bọn họ đã tích trữ không ít.

Nói thật Hodges có hơi động lòng, vì một số lý do ông ta không thể nào rời khỏi thành phố, nên không thể tự mình đi tìm khúc xương, mỗi lần tìm được một khúc là chuyện vô cùng hiếm đối với ông ta.

Nên sức hấp dẫn của mười lăm khúc xương là quá lớn.

Lê Văn Vân đi tới trước mặt Giản Hưng, bây giờ Giản Hưng đã cất con dao đi, bởi vì anh ta biết có đánh tiếp cũng vô ích thôi.

“Bây giờ chúng ta có thể trò chuyện rồi.” Anh ta bình tĩnh nhìn Lê Văn Vân nói.

“Ai muốn nói chuyện với anh.” Lê Văn Vân cười khẩy, dứt khoát đánh vào gáy Giản Hưng, mắt Giản Hưng nhất thời tối sầm lại, bị Lê Văn Vân đánh ngất tại chỗ. Anh túm lấy Giản Hưng, ném thẳng cho Minh Sùng nói: “Coi như tôi trả lại ân tình cho lão già.”

“Tôi cũng nói như vậy với ông ta à?” Minh Sùng hỏi.

Lê Văn Vân cau mày, gật đầu đáp: “Đúng vậy, anh cứ nói như vậy với ông ta là được.”

Lê Văn Vân lại dời mắt nhìn Lục Khiêm.

Lục Khiêm đứng ở đó, bây giờ ngay cả dũng khí để ra tay ông ta cũng không có, ông ta mong ngóng nhìn Hodges nói: “Thành chủ, cứu chúng tôi với, Bùi Nghênh Tùng không lừa ông đâu, ông phải biết rằng trong tay ông ta có thứ mà ông mong muốn.”

Hodges cau mày, nhìn về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân hờ hững nói: “Ông có thể ra tay, hoặc lôi kéo toàn bộ người trong tòa thành của ông đến khiêu chiến với tôi, nhưng chỉ có một kết quả, đó chính là giữa ông và tôi, không chết không ngừng.”

Khóe miệng của Hodges khẽ co giật, nhìn về phía Minh Sùng ở bên cạnh, phát hiện Minh Sùng cũng không có ý định lên tiếng, nên thở dài một hơi, từ từ quay lưng lại.

“Hodges!” Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Lục Khiêm đã nguội lạnh.

“Phập!”

Đúng lúc này, Lê Văn Vân bỗng đi tới trước mặt ông ta, đao Vô Danh đã đâm xuyên qua ngực ông ta, chết trong một nhát.

Hôm nay, ba tên siêu cấp đã chết trận.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của khu Tội Ác.

“Bịch!”

Cùng lúc đó, ở phía trên, Bùi Nghênh Tùng đã dây dưa với Hoàng Thi Kỳ một hồi lâu, cuối cùng cũng không trụ được nữa, bị Hoàng Thi Kỳ đá rơi xuống lầu.

Ông ta phun ra một ngụm máu, vội vàng bò dậy, quỳ trước mặt Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, cậu hãy tha mạng cho tôi đi, trong tay tôi có rất nhiều khúc xương, chỉ cần cậu hấp thụ, chắc chắn sẽ vượt qua Trác Nhất Minh, hơn nữa trận chiến vào ba năm trước cũng là do Demps chỉ đạo, tôi chỉ…”

“Demps chỉ đạo ư, ông nói rõ ra xem nào?” Lê Văn Vân hờ hững nhìn ông ta hỏi.

“Demps rất lợi hại, vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Ông ta là ngôi sao sáng đời đầu tiên của Người Gác Đêm các cậu, nhưng con người dù lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại thời gian. Demps già rồi, bắt đầu cầm dao cũng cảm thấy khó khăn, nên... ông ta bắt đầu tìm kiếm một số phương pháp để kéo dài mạng sống của mình.”

Để sống tiếp, Bùi Nghênh Tùng quyết định nói ra sự thật, vội vàng nói: “Đúng lúc trong Hồng Nguyệt của chúng tôi có một phương pháp, nhưng chúng tôi ít khi đích thân sử dụng, đó là liên tục tiến hành đổi máu với thiên tài võ đạo, để kéo dài tính mạng, ở một mức độ nào đó cũng có thể đổi lấy thiên phú của bọn họ.”

“Demps đã hợp tác với chúng tôi nhiều năm, mà trong mấy năm nay, cậu là người sáng chói nhất. Nếu cậu giết tôi, chẳng khác nào đang hủy diệt Hồng Nguyệt của chúng tôi. Demps coi trọng thiên phú của cậu, nên chúng tôi buộc phải trừ khử cậu, rồi bắt tay với Lâm Thiếu Hoa, ném ra mồi câu cá để Người Gác Đêm biết, còn Demps sẽ làm nội ứng...” Bùi Nghênh Tùng vội giải thích.

Bây giờ Lê Văn Vân mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Không biết Demps và Hồng Nguyệt đã hợp tác bao nhiêu năm rồi, sở dĩ Hồng Nguyệt có thể an toàn rút lui nhiều lần là vì Demps đã làm nội ứng cho bọn họ, cho nên bọn họ có thể nhận được một số tin tức từ Người Gác Đêm.

Ông ta coi trọng thiên phú của Lê Văn Vân, nên mục tiêu của ông ta là Lê Văn Vân.

Nhưng cuối cùng người bỏ mạng lại là anh em của Lê Văn Vân.

“Rốt cuộc chiếc hộp đó là thứ gì?” Lê Văn Vân lại hỏi.

Ban đầu mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ chính là chiếc hộp sắt hình chữ nhật đó.

“Đó là tín hiệu về chủ! Cứ qua một khoảng thời gian, bọn họ sẽ gửi tín hiệu như vậy cho chúng tôi, có lúc chúng tôi có thể nhận được, nhưng cũng có lúc không thể nhận được.” Bùi Nghênh Tùng vội nói.

Lê Văn Vân nhíu chặt mày, trong tay anh cũng có một chiếc hộp như vậy, anh đã lấy được từ nhà họ Vương.

“Ông có thể phiên dịch không?” Lê Văn Vân hỏi tiếp.

Bùi Nghênh Tùng ngừng một lát rồi vội đáp: “Tôi có thể phiên dịch nhưng phải mất rất nhiều thời gian mới được. Nếu cậu tha mạng cho tôi thì tôi tình nguyện phiên dịch giúp cậu.”

Bây giờ ông ta chỉ cần sống sót, còn sống như thế nào thì không quan trọng, miễn sao có thể sống sót là được.

“Ông có dịch hay không cũng không quan trọng.” Lê Văn Vân bĩu môi, từ từ nâng thanh đao trong tay lên.

“Lê Văn Vân, tha mạng, cậu giữ lại tôi vẫn còn tác dụng rất lớn, tôi là người đứng đầu của Hồng Nguyệt, tôi có thể làm chứng cho cậu, chứng minh Demps đang hợp tác với chúng tôi, để cậu có cơ hội quang minh chính đại đi đối phó với Demps.” Bùi Nghênh Tùng vội nói.

Lê Văn Vân từ từ hạ thanh đao xuống.

Anh không thể không thừa nhận Bùi Nghênh Tùng nói rất có lý.

Ông ta là người đứng đầu Hồng Nguyệt, bây giờ đã bị mình bắt lại, nếu ông ta đồng ý tố cáo Demps, thì anh sẽ có lý do quang minh chính đại để đối phó với Demps.

Hoàng Thi Kỳ vội nói: “Lê Văn Vân, tên này rất gian xảo.”

Lê Văn Vân từ từ hạ thanh đao xuống.

Nhưng cuối cùng người bỏ mạng lại là anh em của Lê Văn Vân.

Anh không thể không thừa nhận Bùi Nghênh Tùng nói rất có lý.

“Bịch!” Lê Văn Vân dứt khoát đánh Bùi Nghênh Tùng ngất xỉu, rồi ném cho Minh Sùng nói: “Anh Minh, anh cũng canh chừng người này luôn đi, khi nào rời đi, tôi sẽ dẫn ông ta theo.”

Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra, anh lấy điện thoại ra bấm số của Cố Bạch.

Nửa tiếng sau, trong toàn bộ khu Bắc vang lên một giọng nói.

“Các anh em, Lục Khiêm đã chết trong tay tôi. Kể từ hôm nay Đao Ba tôi sẽ trở thành Thánh Chủ khu Bắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.