Doãn Nhu nghiêng đầu, nhìn Eddie Hodges nói: “Cũng có nghĩa rằng lựa chọn của ông là không giúp ai cả, để họ tự sinh tự diệt đúng không!”
“Tôi e là vậy.” Eddie Hodges nói.
Doãn Nhu gật đầu: “Tốt nhất là như thế, nếu ông nhúng tay vào thì tôi cũng sẽ góp tay về phía Lê Văn Vân.”
“Vậy nên bây giờ là bà đã quyết định rồi đúng không, đứng về phía Lê Văn Vân? Gia nhập tiểu đội của Lê Văn Vân?” Eddie Hodges hỏi: “Đúng rồi, có tin này tôi phải thông báo cho bà một tiếng, Lê Văn Vân bây giờ đã bị đuổi khỏi Người Gác Đêm, hơn nữa tổ chức đó còn ra Huyết Sắc Lệnh với cậu ta, bây giờ bà đi theo cậu ta, rất có khả năng sẽ bị Người Gác Đêm để ý tới, bà phải suy nghĩ kĩ.”
Doãn Nhu nghe tới đây thì sắc mặt hơi thay đổi: “Không thể nào, cậu ta không phải anh hùng của Người Gác Đêm sao? Sao có thể xảy ra chuyện này?”
“Cậu ta có mâu thuẫn với nhà Demps, Demps có lẽ đã hợp tác với người của Hồng Nguyệt, Ellen Hibbert chung chiến tuyến với Bùi Nghênh Tùng ở khu Tội Ác. Bây giờ cục diện giữa Lê Văn Vân và Demps là không chết không thôi.” Eddie Hodges bình tĩnh nói: “Mà việc Lê Văn Vân rời khỏi Người Gác Đêm cũng do một tay Demps giật giây.”
“Ông... muốn bịa ra một lý do nào đó thì cũng phải kiếm lý do ổn hơn chứ, Demps là Người Gác Đêm, Hồng Nguyệt là kẻ thù của họ, sao họ có thể hợp tác với Hồng Nguyệt?” Doãn Nhu không hề tin những gì ông ta nói.
Hodges nhún vai, giơ hai tay ra: “Thế bà đi hỏi Lê Văn Vân là rõ rồi mà?”
Doãn Nhu cau mày, xoay người rời khỏi Trường Đấu Thú!
Nếu những gì Hodges nói là thật, nếu Lê Văn Vân đang vác trên mình Huyết Sắc Lệnh của Người Gác Đêm thật, vậy thì việc rời khỏi thành phố này có thể còn mang đến rắc rối lớn hơn nữa.
Nhưng, bà ta thật sự muốn đi khỏi đây, ở lại thành phố này cả đời với bà ta quá khô khan, mặc cho bà ta đã là một trong những kẻ có địa vị cao nhất ở chốn này.
Ở phía bên kia, sau khi kết thúc, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết cùng rời khỏi Trường Đấu Thú, trên đường đi, anh móc điện thoại ra gọi cho Elimmy, nói với cô ấy rằng ngày mai sẽ xảy ra Thánh Chiến, hỏi cô ấy có muốn đến không.
Elimmy đương nhiên đồng ý!
Sức chiến đỉnh cấp, ở bất kỳ nơi nào, kể cả Người Gác Đêm cũng đều mang sức chiến mạnh nhất, trên thế giới này vẫn còn ít Người Gác Đêm quá.
Khu phía Bắc, chắc chắn cũng có không ít người cũng mạnh ngang tầm.
Đương nhiên, Lê Văn Vân biết rõ, thắng thua ngày mai quan trọng nhất ở chỗ quyết định thắng thua giữa hạng siêu cấp, ở phương diện này, ai thắng thì có cơ hội cao thắng cả trận.
Hai chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, vừa dừng xe lại, Lê Văn Vân đã phát hiện, trên đường trước nhà Lại Tuấn là một chiếc xe đua mui trần màu bạc, chiếc xe này là của Lâm Khả Hân.
Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đang đứng ngay cổng, thấy Lê Văn Vân xuống xe thì hồ hơi chạy đến: “Lê Văn Vân!”
Hôm qua bọn họ không có cơ hội nói chuyện với Lê Văn Vân, bởi vì tin tức anh bị Người Gác Đêm khai trừ làm anh rất buồn, về đến nhà chào hỏi một tiếng xong thì chạy lên lầu ngay.
Hôm nay hai người họ lại tới.
Lê Văn Vân là thần tượng của họ, cơ hội tiếp xúc thần tượng ở cự li gần này họ sẽ không bỏ qua.
Thầy Lê Văn Vân xuống xe, hai người vội vàng kéo sang.
Phạm Nhược Tuyết nhìn một cái, Hoàng Thi Kỳ cười ha ha nói: “Lê Văn Vân, anh lại thả thính con gái người ta đấy à?”
Lê Văn Vân có hơi cạn lời, vội nói: “Trời đất chứng giám, cô đừng có nói bậy.”
Mấy người Phạm Nhược Tuyết cười cười, không làm phiền lê Văn Vân mà đi vào nhà trước.
Lê Văn Vân lúc này mới nhìn Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh rồi hỏi: “Các cô có việc gì không?”
Hai người vẫn không có vẻ gì là mất tự nhiên, mặc cho sau khi đã biết thân phận của Lê Văn Vân, Chu Linh Linh hừ một tiếng rồi nói: “Anh gạt chúng tôi quá đáng lắm, không ngờ anh chính là Lê Thanh.”
“Trước kia tôi nói rồi mà, là do các cô không chịu tin, tôi cũng hết cách.” Lê Văn Vân trề môi.
Chu Linh Linh ngơ ra, lúc trước Lê Văn Vân quả thật có thừa nhận, nhưng họ cảm thấy Lê Văn Vân không thể nào hèn như thế, nên không tin.
Lâm Khả Hân cười khẩy một tiếng: “Ai mà tin cho được, ai mà ngờ người như anh lại chạy đến quán bar làm thêm, boa có mấy trăm mà đã mừng hớn như vậy, đó là do anh làm chúng tôi hiểu lầm, hừ!”
“Chuyện gì cũng có nguyên nhân, tôi cũng hết cách, vừa đến chỗ này thì nghèo khác gì chó rách, lúc đó sức khoẻ cũng có vấn đề, vậy nên mới đi làm thêm ở quán bar, mới đủ để duy trì cuộc sống.” Lê Văn Vân ho khan một tiếng.
Với những gì anh vừa nói, họ cũng không biết phản bác thế nào.
Chu Linh Linh nói: “Tóm lại, bây giờ anh đã biết thái độ của tôi với Khả Hân rồi, anh nghĩ gì?”
“Gì mà nghĩ với không?” Lê Văn Vân ngơ ngác hỏi.
“Tôi và Khả Hân đều thích anh đó, bây giờ anh nghĩ gì, có chịu làm bạn trai của chúng tôi không, nếu anh muốn kết hôn thì cũng được!” Chu Linh Linh nói.
“Chúng tôi?” Lê Văn Vân ngớ ra!
Chu Linh Linh gật đầu: “Đúng rồi, chúng tôi, ở đây chúng tôi không giống chỗ khác, có thể một chồng nhiều vợ, tôi và Khả Hân là bạn thân, nên đã thề nguyện sẽ không bao giờ rời xa nhau, cho dù là lấy chồng gả vợ, cũng phải gả cùng một người, chỉ có người như anh mới xứng với chúng tôi.”
“Đệch mợ nhà nó chứ!” Lê Văn Vân nuốt nước miếng.
Ánh mắt anh quét tới lui trên người họ.
Chu LinhLinh để tóc ngắn nhuộm đỏ, cô ta lúc nào cũng ăn mặc rất táo bạo, bây giờ đang mặc một chiếc đầm ngắn ôm sát, thể hiện rõ nét đường cong cơ thể, nơi nào cần có da thịt thì không thiếu, nơi nào không cần mỡ thừa thì tất nhiên rất gầy.
Lâm Khả Hân để một đầu tóc đen dài, nhan sắc cũng thuộc hàng đẳng cấp, thân hình cô ta có lẽ không nóng bỏng như của Chu Linh Linh nhưng cũng tương đối đẹp.
Hai người đẹp thế này thế mà lại nói muốn cùng cưới một chồng, đổi thành thằng đàn ông nào cũng không nhịn được.
“Sao nào? Hai chị em tôi có đủ xứng với anh không, g chúng tôi đều không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng chúng tôi có thể học, bao gồm tư thế, làm thế nào để khiến anh thoải mái, tương lai chắc chắn sẽ thoả mãn được anh, hơn nữa sau này chúng tôi cũng chịu sinh con cho anh...”
“Dừng lại dừng lại!”
Lê Văn Vân vội vàng ngắt lời cô ta, anh đứng dựa vào tường: “Hai người để tôi bình tĩnh đã!”
Còn nói nữa chắc Lê Văn Vân kết hôn tại chỗ với hai người họ ngay mất.
Sao nghe hấp dẫn quá vậy.
“Anh không đồng ý à?” Lâm Khả Hân cau mày hỏi.
“Đúng rồi, anh ta không chịu đâu.” Lúc này, ở ban công lầu hai, Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đang đứng đó, hai người cùng nhìn xuống phía dưới.
Lê Văn Vân nhức cả đầu, thầm mắng: “Lúc không có ai hai người lén hỏi tôi thì hay biết mấy, tuy rằng có thể không kết hôn được nhưng mọi người cùng nhau ngủ một đêm vui vẻ cũng không phải không được.”
Trên ban công, Phạm Nhược Tuyết cất giọng, ngữ khí của cô lạnh lẽo.
Lâm Khả Hân ngẩng đầu hỏi: “Cô là ai? Là bạn gái hay vợ của Lê Văn Vân?”
Phạm Nhược Tuyết bị hỏi, đỏ mặt nói: “Không phải!”
“Thế thì không liên quan tới cô.” Chu Linh Linh nói xong lại nhìn sang Lê Văn Vân: “Anh nghĩ sao?”
“Ờm...” Bị hai người phụ nữ nhìn chằm chằm từ bên trên, Lê Văn Vân chỉ có thể bất lực nói: “Vài hôm nữa là tôi rời khỏi đây rồi.”
Nghe đến đây, hai người kia đều nghe ra anh đang từ chối khéo, Chu Linh Linh bĩu môi.
Đồng thời, một giọng nói cũng vang lên: “Hai con nhóc mau đi về! Tôi có việc cần tìm Lê Văn Vân!”
Theo sau giọng nói đó, đối diện con đường là một người phụ nữ mặc váy đen, đang đi thẳng về phía Lê Văn Vân.
“Ơ, đó không phải người bị Lê Văn Vân và Đường Đường nhìn trộm lúc tắm à?” Hoàng Thi Kỳ ngờ vực nói.