Lê Văn Vân và Hoàng Gia Gia bước vào sòng bạc ngầm xong, Hoàng Gia Gia ho khan một tiếng: “Ờm thì, cuộc đấu bắt đầu hơi muộn, chúng ta đi dạo vòng trước đi!”
Thi đấu bắt đầu lúc 12 giờ đêm, lúc này chỉ mới hơn tám giờ.
“Khụ khụ, có muốn đi cùng bọn này vào khu bar chơi không, mấy em gái ở đây vừa lanh lợi, body vừa đẹp nữa.” Hoàng Gia Gia biến thái nói.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi rồi nói: “Thôi đi, cậu muốn đi thì tự đi đi, đúng rồi, số tiền lần trước đã trả chưa?”
“Chưa nữa, nói ra cũng kỳ thật, nhiều tiền thế mà họ không đến đòi em.” Hoàng Gia Gia hồ nghi.
“À mà, anh còn cần ngọc bài không?” Hoàng Gia Gia nói: “Mấy người họ đang giục em đây.”
Anh ta huơ cái điện thoại trong tay, trên màn hình còn đang nhấp nháy số điện thoại.
“Cậu đi chơi đi, không cần lo cho tôi, tôi đi lòng vòng chút, tâm trạng mà tốt thì đi cược hai ván cũng không tồi.” Lê Văn Vân cười nói.
“Được, vậy em đi trước đây.” nói xong anh ta móc chiếc vé vào cửa đưa cho Lê Văn Vân: “Đây là vé á, lần này là phòng bao 007.”
Lê Văn Vân nhận vé xong rồi nói: “Được, hẹn gặp lại tại phòng bao.”
Hoàng Gia Gia gật đầu, ho khan một tiếng: “Đến lúc đó em book cho anh một cô thật xinh!”
Nói xong, anh ta chạy thẳng ra xa.
Lê Văn Vân dạo bừa một vòng ở tầng dưới khoảng nửa tiếng, không khỏi cảm thán rằng chỉ mới dạo một vòng ở dưới thôi mà cũng thấy nhiều chuyện thú vị, cả quá trình không quá tẻ nhạt.
“Anh Lê!” ngay lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện một người mặc đồ của phục vụ trong sòng bạc, đang hành lễ với anh: “Anh Lê, có quý ngài tìm anh!”
“Ai cơ?” Lê Văn Vân hỏi.
“Anh đi theo tôi thì sẽ biết.” Người phục vụ trả lời khách sáo.
“Phải cho tôi biết đó là ai, hoặc là người đó tự đến tìm tôi.” Lê Văn Vân huơ tay.
Người phục vụ ngơ ngác, đồng thời trong tai nghe của anh ta vang lên một giọng cười: “Có cá tính đấy, nói cho anh ta biết đi!”
Vừa lúc Lê Văn Vân toan bỏ đi, người phục vụ vội nói: “Là Tam Gia tìm anh.”
Tam Gia, người đứng sau đích thực của sòng bạc này?
Kẻ bí ẩn khó dò thậm chí đến cả Người Gác Đêm còn khoanh tay chịu trận thế mà lại chủ động chạy đến tìm mình ư?
Anh không biết đối phương có ý gì?
Không lẽ người này phát hiện ra mình từng là Người Gác Đêm số 0 ư!
Trên thực tế, anh đã luôn rất hứng thú với người được gọi là Tam Gia này, người này mặc kệ là ở một thành phố bình thường như Yên Kinh hay trong thế giới ngầm thì đều là một người khá bí ẩn.
“Dẫn đường đi!” Lê Văn Vân cười híp mắt nhìn phục vụ.
“Mời đi bên này!” người phục vụ cười nhẹ.
Lê Văn Vân đi cùng với cậu ta, đi về phía khu bar lầu một, trong khu bar, mọi người trong khu này không giống với những khu khác, họ trẻ trung hơn, nhiều gái xinh hơn.
Lê Văn Vân được đưa vào một bar khá nhẹ nhàng, đèn trong này sáng sủa, bar này khác với mọi quán khác ở chỗ nơi này vô cùng yên tĩnh.
Bên trong có không ít người đang đứng chắp tay sau lưng, họ đều mặc đồ tây, đeo kính đen, trông cũng rất gì và này nọ.
Hơn nữa Lê Văn Vân cảm nhận được những người này đều có tập võ.
“Mời bên này!” Sau khi bước vào, một người mặc tây trang bước đến đón anh, người phục vụ ban nãy không theo vào mà chủ động lui ra.
Người mặc vest chỉnh tề kia cười nói với Lê Văn Vân: “Anh Lê, mời bên này, Tam Gia đã đợi anh lâu rồi đấy.”
Lê Văn Vân đi cùng với anh ta, đi sâu vào quán bar, rất nhanh, trước quầy pha chế của quán, một bóng lưng đang đối diện với Lê Văn Vân, từ bóng lưng này suy ra thì người phụ nữ này có một thân hình gần như hoàn mỹ!
Cô ta cao ráo, mặc một chiếc sườn xám màu xanh nước biển, bên dưới là đôi chần dài thẳng tắp.
“Tam Gia! Người đến rồi.” Người đàn ông vừa nãy nói khom lưng với cô gái.
Lúc này, cô gái xinh đẹp kia xoay người lại.
Động tác xoay người này khiến trong mắt Lê Văn Vân để lộ sự kinh ngạc cùng tán thưởng.
Với Lê Văn Vân mà nói, anh đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, mặc kệ là Phạm Nhược Tuyết hay Đỗ Tịch Tịch, thậm chí là Nguyễn Vũ Đồng từng kết hôn ba năm với anh đều là mỹ nữ trên cả mỹ nữ!
Nhưng người phụ nữ trước mắt anh này cho anh một cảm giác khác.
Trông cô ta ở khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, một thân hình vừa nóng bỏng nhưng cũng nhẹ nhàng thanh thoát, không phải thanh thoát như Diệp Mộng, mà là kiểu thanh thoát đẹp cổ điển.
Dịu dàng như con gái Giang Nam mà tay hay bắt gặp trên sách vở.
“Anh Lê.” Cô gái cười mỉm với Lê Văn Vân: “Từ lần anh đấu giá thành công thanh Đao Lam Tinh mà tôi đưa ra thì tôi đã luôn rất muốn gặp mặt anh Lê một lần. Không ngờ đã đợi đến tận hôm nay.”
Lê Văn Vân hoàn hồn, anh sờ mũi rồi nói: “Cô chính là Tam Gia? Sòng bạc ngầm này là của cô ư?”
Cô gái xinh đẹp che miệng cười nhẹ: “Thật không gì bằng!”
Lê Văn Vân hơi trề môi, nhìn quanh bốn phía rồi xoay người muốn rời đi.
“Hửm?” Trong phút chốc, vài người chạy đến vây quanh, chặn đường đi của Lê Văn Vân.
Một người đàn ông bước ra nói: “Anh Lê, anh bất lịch sự quá rồi đấy!”
Lê Văn Vân nhướn mày nhìn người đàn ông đó một cái, hắn ta rất cao to, dáng dấp cũng phải cao đến 2m, nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống.
Lê Văn Vân sờ mũi: “Lịch sự? Các người nói Tam Gia mời tôi đến đây, sau đó nói với tôi cô gái xinh đẹp trẻ tuổi này chính là Tam Gia? Các người muốn tìm người giả mạo thì cũng nên tìm một người lớn tuổi hơn chút, tuổi của cái sòng bạc này khéo còn nhiều hơn tuổi cô gái này đấy!”
“Ha ha!” Sau lưng, người phụ nữ che miệng cười khẽ: “Anh Lê thú vị thật, tôi sẽ cho là anh đang khen tôi đấy, không giấu gì anh, tôi chỉ là chăm sóc mình kĩ lưỡng mà thôi.”
Nói xong, cô ta cầm hai li rượu trên bàn lên, đưa một ly cho Lê Văn Vân rồi nói: “Tôi thấy giữa chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói lắm, gặp nhau là duyên phận, chúng ta uống một li trước đã được không?”
Lê Văn Vân cười nhẹ, tửu lượng của anh rất tốt, ngàn li không say, nhưng cũng phải xem là rượu nào mới được.
Anh vẫn chưa biết mục đích Tam Gia này tìm anh, có ma biết trong li rượu này rốt cuộc là có bỏ gì như thuốc mê vào không.
Anh đáp một cách nhàn nhạt: “Xin lỗi, tôi không uống rượu!”
“Không uống rượu?” Cô gái xinh đẹp vẫn mang dáng vẻ nhẹ nhàng: “Anh Lê, anh không nể mặt tôi lắm rồi đấy.”
“Bảo anh uống rượu thì uống rượu đi, sao mà lắm lời thế?” Người đàn ông to cao vạm vỡ đó gằn lên một tiếng: “Cả Tam gia mà còn không nể mặt? Đây là sòng bạc ngầm đấy.”
Lê Văn Vân ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái rồi bình tĩnh đáp: “Là các người mời tôi tới đây, đến rồi thì lại để một cô gái ở đây gạt tôi, xem tôi là con nít lên ba ư? Còn về việc uống rượu, tôi không uống thì sao!”
Lê Văn Vân trừng mắt một cái, trong chốc lát, một luồng chân khí như bộc phát quanh thân anh.
“Bụp!”
“Á!”
Tiếng đồ vật vỡ và tiếng hét thất thanh đồng thời vang lên.
Cô gái bị thương do cầm hai li rượu bỗng chốc vỡ tan tành, những mảnh vỡ rơi xuống sàn, bởi vì quá đột ngột nên cô gái giật mình, không nhịn được mà hét to.
Còn những người xung quanh ngay lúc này cũng thảng thốt theo.
Người đàn ông vạm vỡ ban nãy nhìn Lê Văn Vân, khiếp đảm nói: “Phóng chân khí ra bên ngoài, người đã đến mức đỉnh cấp rồi ư!”
“Đỉnh cấp?” Lê Văn Vân bật cười.
Quả thật, phóng chân khí ra bên ngoài là đánh dấu của việc nhảy đến đỉnh cấp!
“Bốp bốp bốp!”
Ngay lúc này, một tràng pháo tay vang lên, đồng thời một giọng nói có vẻ đã hơi đứng tuổi cũng theo sau: “Quả nhiên là rồng phượng giữa cõi người, ở tuổi này mà đã đạt đến đỉnh cấp rồi!”