Chiến Lang Ở Rể

Chương 233: Chương 233: Long Nhã Lâm đơn thuần




“Sao vậy?” Lê Văn Vân hỏi.

“Nói qua điện thoại rất khó nói, anh mau trở về trước đi.” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Được!” Lê Văn Vân không chần chừ nữa, cúp điện thoại rồi nhanh chóng lái xe về nhà.

Khi vừa về đến nhà đã thấy mấy người Phạm Nhược Tuyết đang ngồi đó.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Văn Vân hỏi.

Phạm Nhược Tuyết nói với một vẻ mặt nghiêm nghị: “Long Nhã Lâm đã mất tích.”

“Long Nhã Lâm?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Cháu gái của Long Ưng Đài?”

“Anh quen à?” Phạm Nhược Tuyết hỏi Lê Văn Vân với vẻ ngạc nhiên.

“Ừm, trước đó Vương Giai Kỳ dẫn anh đi gặp gỡ mấy dòng họ võ thuật ở Yên Kinh, cũng chính là vào ngày sinh nhật của Long Ưng Đài, anh đã đến đó một lần.” Lê Văn Vân nói: “Mất tích thế nào vậy?”

“Cô ấy nhận được tin nhắn wechat từ Phùng Vĩ, nói rằng đã phát hiện tung tích của Lâm Thiếu Hoa.” Phạm Nhược Tuyết thở dài nói: “Chắc anh cũng biết con gái của ông cụ Long, cũng chính là bố mẹ của Long Nhã Lâm đã bị Lâm Thiếu Hoa giết trong lúc thực hiện nhiệm vụ, Long Nhã Lâm vẫn luôn muốn gia nhập Người Gác Đêm.”

“Cô ấy luôn muốn trả thù cho bố mẹ, Phùng Vĩ biết chuyện đã gửi tin nhắn cho cô ấy. Sau khi cô ấy biết tin thì đã cầm đao chạy ra ngoài và vẫn chưa nói cho ông cụ Long biết, mãi đến tối ông cụ mới phát hiện ra.” Phạm Nhược Tuyết nói.

Lê Văn Vân cau mày.

Trong bữa tiệc hôm đó, anh đánh hai người con trai của Phùng Vĩ, lúc đó ông cụ Long đứng về phía anh, chẳng lẽ vì chuyện này mà khiến Phùng Vĩ tức giận?

“Có tin tức gì về cô ấy từ Người Gác Đêm không?” Lê Văn Vân hỏi.

“Người của mạng lưới ngầm đã kích hoạt toàn bộ và Người Gác Đêm cũng đang giúp đỡ, nhưng vẫn không có tin tức gì cả.” Phạm Nhược Tuyết thở dài nói: “Nếu Phùng Vĩ muốn báo thù thì có lẽ sẽ tốt hơn, bây giờ Lâm Thiếu Hoa đang ở Yên Kinh, em lo là cô ấy sẽ thật sự tìm được Lâm Thiếu Hoa!”

“Không đi tìm Phùng Vĩ à?” Lê Văn Vân hỏi.

“Đã tìm rồi nhưng cũng không thấy đâu cả.” Phạm Nhược Tuyết nói.

...

Đồng thời tại một thị trấn cách Yên Kinh khoảng tám mươi km về phía bắc, tên là Tân Thành.

Khi màn đêm buông xuống, một chiếc xe hơi đang từ từ di chuyển.

Trong xe, người lái xe là Phùng Vĩ và ở ghế sau là hai anh em Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ, trên trán họ quấn đầy băng gạc.

Trước đó Lê Văn Vân không ra tay giết chết họ, sau một thời gian ngắn điều trị trong bệnh viện, cả hai đã xuất viện.

Còn người ngồi ở ghế lái phụ là Long Nhã Lâm với vẻ mặt lạnh như băng.

“Vẫn chưa đến à?” Long Nhã Lâm hỏi.

“Ngay trước mặt ấy, tôi cũng mới được đàn em báo là mỗi tối vào khoảng tám giờ Lâm Thiếu Hoa này sẽ xuất hiện trong tòa nhà này.” Phùng Vĩ nói: “Đến lúc đó tôi sẽ điều thêm hai đỉnh cấp nữa đến, chắc chắn sẽ nắm chắc phần thắng.”

“Chú Phùng, cảm ơn chú.” Long Nhã Lâm nói với Phùng Vĩ.

“Không sao, lát nữa để cho hai tên nhóc này canh chừng, chúng ta đi vào trong giải quyết Lâm Thiếu Hoa là được.” Phùng Vĩ nói: “Hơn nữa trước đây trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ Long tôi cũng không hiểu chuyện lắm nên mới muốn nhân cơ hội này xin lỗi ông cụ.”

Long Nhã Lâm không nói gì, cô ấy đang cầm hai thanh đao, một dài và một ngắn, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lùng.

Chẳng mấy chốc, họ dừng lại ở lối vào của một toà nhà có phần đổ nát ở ngoại ô, Phùng Vĩ thở phào nói: “Đến rồi!”

“Ở trong đây à?” Long Nhã Lâm hỏi.

“Ừ.” Ông ta quay lại nói với hai người con: “Hai đứa ở đây canh chừng, bố và Nhã Lâm đi vào trong.”

Long Nhã Lâm không nghĩ nhiều nữa, cô ấy xuống xe, dắt hai thanh đao sau lưng, hơi giống với Người Gác Đêm.

“Đi!” Phùng Vĩ cũng xuống xe, lấy từ trên xe ra một cây côn hai khúc.

Long Nhã Lâm gật đầu, cô ấy hùng hổ xông vào bên trong.

“Bịch.”

Đúng lúc này, Phùng Vĩ cầm côn đánh vào gáy cô ấy một nhát.

Long Nhã Lâm bị đánh lén từ phía sau, cô ấy không kịp phản ứng gì cả, hai mắt tối sầm và ngã phịch xuống đất.

“Mẹ nó, vậy là thu phục được rồi à?” Phùng Cảnh Thiên nhảy xuống xe nói.

Phùng Tịnh Vũ cũng nói: “Quả nhiên đàn bà chỉ là loại ngực to não phẳng, dễ bị lừa quá. Mới nghe tin tức về Lâm Thiếu Hoa là đã không hề phòng bị gì rồi, trên đường đi còn cảm ơn chúng ta rối rít nữa chứ.”

Phùng Cảnh Thiên liếm môi nói: “Bà nội cha nó, vóc dáng của Long Nhã Lâm này thật đẹp, hơn nữa hình như cô ta chưa từng yêu đương gì thì phải, ngày trước con theo đuổi cô ta mãi mà cô ta cũng không xiêu lòng. Bố, hay là lợi dụng cô ta đang ngất xỉu ta cứ làm chuyện gạo đã nấu thành cơm để ép ông cụ Long gả cô ta cho con, được không?”

Phùng Vĩ lạnh lùng liếc nhìn anh ta nói: “Con không muốn sống nữa phải không?”

Phùng Cảnh Thiên ngượng ngùng nói: “Con chỉ nói thế thôi mà, có điều đôi chân dài cùng vóc dáng này thật sự rất hấp dẫn.”

“Đừng nói nhảm nữa, đừng quên mục đích của chúng ta là gì, khiêng cô ta vào trước đi.” Phùng Vĩ bình tĩnh nói: “Mục đích của chúng ta là muốn trả thù Lê Văn Vân. Ở Yên Kinh này, ngay cả nhà họ Vương cũng không thể làm những chuyện như vậy với con trai Phùng Vĩ này.”

Phùng Tịnh Vũ hơi lo lắng: “Bố, con sợ ông cụ Long sẽ tính sổ với chúng ta đấy. Hơn nữa tên Lê Văn Vân đó có vẻ rất bí ẩn, không phải anh ta là học trò của bạn ông cụ Long à?”

Phùng Vĩ ngạo nghễ nói: “Trên thế giới này, bố xếp vị trí thứ tư trong đỉnh cấp. Tên nhóc kia có thể đạt tới đỉnh cấp ở tuổi này là thật sự rất tài giỏi, thế nhưng ở trước mặt bố thì cậu ta còn lâu mới chịu nổi một đòn. Cứ kêu cậu ta lại đây, bố sẽ khống chế cậu ta, hai con cứ tùy ý làm nhục.”

“Sau khi sự việc kết thúc, chúng ta sẽ đưa Long Nhã Lâm về tận cửa và tự mình xin lỗi ông cụ Long. Ông ta sẽ không vì một người xa lạ mà trở mặt với hoàn toàn với chúng ta đâu.” Phùng Vĩ nói.

Nghe vậy, Phùng Cảnh Thiên cười nhạt nói: “Thằng nhóc này dám ra tay độc ác với con và Tịnh Vũ như vậy, nhất định con sẽ làm nhục nó một trận cho ra hồn, nếu không sẽ không thể nuốt trôi mối hận này.”

“Đừng nói nhảm, đưa người vào trước, sau đó bố sẽ gọi điện cho ông cụ Long bảo ông ta lừa Lê Văn Vân qua đây rồi hãy nói!” Phùng Vĩ thở ra nói: “Để đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, các con hãy bố trí người ở một vài địa điểm và đảm bảo rằng chỉ có một mình Lê Văn Vân đến đây.”

Nói xong, ông ta lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Long Ưng Đài rồi bấm số.

“A lô.” Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối và giọng nói của Long Ưng Đài vang lên trong điện thoại: “Phùng Vĩ, con mẹ nó, muốn chết phải không?”

“Ông cụ Long, tôi thực sự xin lỗi, nhưng chuyện này không thể làm khác được. Thằng nhóc Lê Văn Vân đó đã ra tay với con trai tôi, thù này tôi không thể không báo.” Phùng Vĩ nói.

“Vậy bây giờ Nhã Lâm đang nằm trong tay ông đúng không?” Long Ưng Đài trầm ngâm hỏi.

“Đúng là đang nằm trong tay tôi.” Phùng Vĩ gật đầu nói: “Yên tâm đi, bây giờ cô ta vẫn an toàn. Tôi chỉ có một yêu cầu, cho dù ông dùng cách gì đi nữa, hãy đưa Lê Văn Vân đến đây cho tôi.”

“Tại sao Lê Văn Vân lại phải nghe lời tôi chứ?” Long Ưng Đài nghiến răng.

“Đó không phải việc của tôi. Ông cũng biết Cảnh Thiên nhà chúng tôi vẫn thích Nhã Lâm mà, tôi sẽ phái người theo dõi ông, nếu ông rời khỏi Yên Kinh thì có thể Nhã Lâm sẽ mang thai cũng không chừng.” Phùng Vĩ nói.

“Ông dám!” Long Ưng Đài tức giận gầm lên.

“Cái này không biết trước được, cho dù thế nào thì ông cũng phải tìm cách đưa Lê Văn Vân đến đây cho tôi.” Phùng Vĩ nói: “Nếu ông làm không được thì cùng lắm tôi sẽ đưa Nhã Lâm theo chúng tôi đến thành phố Tội Ác, tôi sẽ chia địa bàn cho ông. Ông không được rời khỏi Yên Kinh, nếu ông rời khỏi Yên Kinh thì nhất định Nhã Lâm và con trai tôi sẽ quan hệ với nhau, sau đó chúng tôi sẽ đi thẳng tới thành phố Tội Ác trước. Đúng rồi, cũng đừng cho người của ông đến đây, chỉ để một mình Lê Văn Vân đến đây thôi.”

“Ông không được đụng vào con bé! Tôi sẽ tìm cách!” Long Ưng Đài nghiến răng nói.

“Yên tâm đi, chỉ cần ông thành thật thì tôi sẽ khống chế bọn chúng, dù sao tôi cũng không muốn tới những nơi như thành phố Tội Ác.” Phùng Vĩ cười lớn nói: “Tôi chờ tin tức của ông.”

Nói xong ông ta cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.