Hoàng Gia Gia cũng coi như một cậu ấm thích ăn chơi trác táng, nhưng tuyệt đối không phải là loại người thối nát trong trong xương tủy, tính ra thì anh ta vẫn khá có hiếu, thái độ đối với gia đình cũng như rất tốt.
Anh ta yêu thích các ngôi sao nữ cho nên đã thành lập công ty giải trí do mình quản lý, trong công ty của anh ta có không ít tên tuổi lớn của làng giải trí.
Còn Tần Tuyết Nhi là người trực thuộc công ty, đồng thời bây giờ cũng là cái tên hàng đầu của công ty bọn họ rồi.
Nếu nói thẳng ra thì Tần Tuyết Nhi dựa vào sự nâng đỡ của Hoàng Gia Gia mới có địa vị như ngày hôm nay, bây giờ cô ta đã đắc tội Lê Văn Vân, vừa rồi còn chứng kiến cảnh Hoàng Gia Gia bị Lê Văn Vân đánh đập tàn nhẫn như vậy vẫn phải cúi đầu nói xin lỗi, hiện tại chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt Lê Văn Vân thôi cũng đã đủ khiến da đầu của Tần Tuyết Nhi thấy tê dại.
Mặc dù Lê Văn Vân không nói gì, nhưng cô ta lại cảm thấy bản thân... sắp lạnh cóng rồi.
Cái gọi là ngôi sao nổi tiếng khi đứng trước mặt tư bản chân chính thì căn bản không đáng nhắc tới, đặc biệt là cái loại không có tác phẩm tiêu biểu chỉ toàn dựa vào việc thổi phồng hình ảnh để nâng thành ngôi sao lưu lượng như Tần Tuyết Nhi.
Chú ý tới sắc mặt Lê Văn Vân nên trên mặt của Hoàng Gia Gia cũng thoáng hiện lên một tia xoắn xuýt, có thể thấy được anh chàng này thật sự rất thích Tần Tuyết Nhi.
Nếu không tính tính cách của Tần Tuyết Nhi, chỉ xét về ngoại hình thì quả thật nhan sắc của cô ta cũng thuộc hàng cực phẩm.
“Anh Vân.” Lúc này, cách xưng hô của Hoàng Gia Gia với Lê Văn Vân cũng thay đổi, dường như anh ta đã hạ quyết tâm chuyện gì đó rồi mới nói: “Anh Vân, thế này đi, tôi sẽ bảo công ty chúng tôi chấm dứt hợp đồng với Tần Tuyết Nhi, sau đó cũng không quan tâm tới cô ta nữa. Còn sau này cô ta có ký hợp đồng với ai đi nữa thì tôi cũng sẽ không nhúng ty vào, anh thấy sao?"
Sắc mặt của Tần Tuyết Nhi khẽ thay đổi.
Chấm dứt hợp đồng cũng đồng nghĩa với việc cô ta sẽ mất kim chủ lớn nhất của mình, trước khi tìm được kim chủ khác thì sự nghiệp của cô ta trượt dốc không phanh là điều không thể tránh khỏi.
Mạng lưới quan hệ của Hoàng Gia Gia ở nơi nào, thì có thể nói nguồn lực của cô ta sẽ cuồn cuộn không ngừng ở nơi đó.
Bây giờ Hoàng Gia Gia muốn chấm dứt hợp đồng với cô ta, ít nhất cô ta cũng phải chìm nghỉm trong nửa năm.
Đương nhiên, may là Hoàng Gia Gia không nói sẽ phong sát hay chặn đứng đường hợp tác của cô ta với các tư bản khác, cũng coi như đã chừa một con đường lui không lớn không nhỏ cho cô ta rồi.
Nói đến đây, anh ta mới nhìn về phía Tần Tuyết Nhi rồi nói: "Cô còn không mau xin lỗi anh Lê Văn Vân đi."
Tần Tuyết Nhi vội lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng đứng lên.
Cô ta biết rằng nếu như mình không lên tiếng xin lỗi thì Lê Văn Vân không những không buông tha cho cô ta mà còn trực tiếp chặn hết đường lui, đến lúc đó rất có thể cô ta sẽ hoàn toàn bốc hơi khỏi làng giải trí.
Cô ta bước đến chỗ của Lê Văn Vân, cúi đầu nói: "Anh Lê Văn Vân, thật sự xin lỗi anh, những chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi."
Không biết là vô tình hay cố ý mà cô ta không thèm che ngực lại, bởi vì cúi người nên đã để lộ ra một vùng da lớn và một khe rãnh sâu sâu thẳm ở bên trong áo.
“Người phụ nữ này thật sự rất mưu mô.” Lê Văn Vân thầm cười lạnh ở trong lòng.
Anh phất tay nói: "Cậu xem rồi tự giải quyết đi, tôi có việc phải làm nên phải đi trước đây."
Khi nghe thấy lời này Hoàng Gia Gia mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn sắc mặt của Tần Tuyết Nhi thì mang đầy vẻ sầu thảm.
Lôi Bân nhìn thoáng qua Hoàng Gia Gia một chút, sau đó đi theo Lê Văn Vân hỏi: "Đúng rồi, bộ phim điện ảnh kia không cần tới Tần Tuyết Nhi nữa, hôm qua đạo diễn phim đã liên lạc với tôi để hỏi xem tôi có muốn giao cho ngôi sao nữ nào khác không đấy. Cậu có thích ngôi sao nữ nào không?”
Lê Văn Vân hơi ngẩn người, sau đó thuận miệng nói: "Ông biết cô gái tên Lưu Giai kia chứ? Ông giới thiệu với bên kia để bọn họ nhìn thử một chút, xem có vai nào thích hợp với cô ta không?"
“Được rồi, tôi sẽ thu xếp.” Lôi Bân nói.
Tần Tuyết Nhi ở phía sau nghe thấy cuộc nói chuyện của Lê Văn Vân và Lôi Bân nên sắc mặt cô ta cũng thay đổi theo.
Tần Tuyết Nhi cũng bởi vì một lần có thể trở mình mà cô ta... có thể sẽ vĩnh viễn chìm vào đáy vực, nhất thời trong lòng cô ta tràn đầy phiền muộn.
“Anh Gia Gia." Cô ta dùng giọng điệu nũng nịu nhìn về phía Hoàng Gia Gia.
Hoàng Gia Gia nhíu mày nói: "Khi không em lại đi chọc người không nên chọc, chuyện này cũng không thể trách anh được. Cuộc điện thoại vừa rồi em cũng nghe rồi đó, anh không thể bảo vệ em nữa, em tự cầu phúc đi."
Mặc dù anh ta vẫn có chút luyến tiếc nhưng chuyện nào phải ra chuyện đó, bên cạnh anh ta cũng không thiếu các ngôi sao nữ, không có Tần Tuyết Nhi thì vẫn còn người tiếp theo.
Lê Văn Vân cũng không có hứng thú với việc Hoàng Gia Gia sẽ làm gì tiếp theo, nhưng anh cảm thấy rất thích thú khi nhìn thấy loại người như Tần Tuyết Nhi rớt xuống đài.
Sau khi tạm biệt Lôi Bân, anh dự định sẽ về nhà.
Bây giờ Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U đã đi rồi, hiện tại tình trạng vết thương của số hai vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đương nhiên anh phải chú ý chăm sóc cô ta mới được.
Trên thực tế, ở Lâm Hải cũng không có chuyện gì cần anh xử lý, chuyện của nhà họ Lê đã xử lý gần hết rồi.
Tất nhiên là sản nghiệp của nhà họ Lê rất lớn, cho dù bọn họ đã không ngừng thu hẹp phạm vi hoạt động nhưng muốn nó phá sản hoàn toàn thì vẫn là chuyện rất khó có thể xảy ra, tuy nhiên, nếu chỉ khiến nó đổ nát thôi thì lại là chuyện khác.
Sau khi cắt đứt hoàn toàn nguồn tài chính từ nhà họ Vưu cho Hồng Nguyệt, con đường mà bọn họ đi cũng sẽ trở nên lạnh lẽo thôi.
Mặt khác, trong khoảng thời gian này nhà họ Bạch đã nuốt không ít sản nghiệp của nhà họ Lê để củng cố địa vị của mình rồi.
Đương nhiên, Diệp Kỳ vẫn là một Diệp Kỳ thích coi thường Lê Văn Vân.
Khương Vĩ cũng đã nói với gia đình là mình được công ty cử đi vùng khác để công tác, nếu không có gì bất ngờ thì anh ta và Ngô Nghiêu sẽ gia nhập Người Gác Đêm, đồng thời Trần Hiểu Nguyệt sẽ rời đi cùng lúc.
Trần Hiểu Nguyệt vẫn luôn lén lút tiếp nhận bài kiểm tra của Người Gác Đêm, bài đánh giá này chủ yếu xét về khả năng bền bỉ dẻo dai, Người Gác Đêm thật sự rất cực khổ, đối với con gái thì càng khó khăn hơn rất nhiều, người bình thường quả thật sẽ không chịu được, đàn ông một khi không chịu được còn có thể xảy ra đánh nhau.
Đối với Lê Văn Vân mà nói, tất cả mọi thứ ở Lâm Hải dường như đang trở lại yên bình vốn có, nhưng ẩn dưới sự bình yên này chính là mạch nước ngầm đang không ngừng chảy xiết. Nhưng anh không biết, Tần Quốc Thành và tiểu đội của anh ta sẽ ở lại đây bảo vệ sự yên bình ở nơi này.
Anh bắt taxi đi đến tiểu khu, sau đó đi tham quan khu vực xung quanh của tiểu khu một vòng rồi bắt đầu chuẩn bữa bữa ăn cho gần mười người.
Cũng không còn cách nào khác, bởi vì sức ăn của Hoàng Thi Kỳ rất lớn, cho dù cô ta đang bị thương nặng nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của cô ta.
Lúc về đến nhà, Hoàng Thi Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, câu đầu tiên mà cô ta nói khi nhìn thấy Lê Văn Vân là: "Tôi lại đói bụng rồi."
Lê Văn Vân bất đắc dĩ đặt những thứ đã mua lên bàn cho cô ta, sau đó mở từng món một ra, Hoàng Thi Kỳ mới hài lòng nở nụ cười.
...
Cùng lúc này tại một tiểu khu ở thành phố Lâm Hải, một căn hộ hai phòng ngủ được trang trí tương đối ấm cúng.
Trong phòng, Lưu Giai đang bưng bát cháo đút cho đứa trẻ, sau khi truyền dịch thì tình trạng của đứa bé đã đã tốt hơn rất nhiều nên đã được xuất viện vào tối qua.
Xe cũng đã được giao cho cửa hàng 4S, nhưng chi phí bồi thường khổng lồ vẫn luôn khiến cô ấy cảm thấy có một tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng.
Tất nhiên cô ấy biết, nếu không có Lê Văn Vân thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
“Haiz.” Cô ấy vừa thở dài vừa đút đứa bé ăn.
"Tu tu tu..."
Đúng lúc này đột nhiên chuông điện thoại di động của cô ấy vang lên, cô ấy cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua một chút, số điện thoại nhấp nháy trên màn hình khiến cô ấy phải ngẩn người.
"Diêu Thịnh."
Số điện thoại này được lưu vào thời điểm cô ấy vẫn còn nổi tiếng, là số của một vị đạo diễn của một bộ phim truyền hình mà cô ấy từng đóng trước đây.
Nhưng từ khi cô ấy trở nên mờ nhạt thì hai người chưa từng liên lạc lại, kể cả Weibo của cô ấy cũng bị xóa bỏ, cô ấy không ngờ tới vị đạo diễn này vậy là lại chủ động gọi điện thoại cho mình.
Hơn nữa giống như tin tức đã được đưa trước đó, ông ta và Tần Tuyết Nhi hợp tác trong một bộ phim truyền hình có đầu tư lớn.
Lưu Giai nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt hết sức lo lắng.
Đúng vậy, cô ấy có chút hoài nghi là Tần Tuyết Nhi cố ý giới thiệu cô ấy với đạo diễn, đợi đến lúc bước vào đoàn phim sẽ nhân cơ hội làm mất mặt cô ấy trước mọi người.
Nhưng chỉ cần có phim đóng thì cô ấy sẽ có thu nhập, cô ấy cắn chặt răng lựa chọn tiếp cuộc gọi sau đó khách khí nói: "Đạo diễn Diêu, chào ông."
“Lưu Giai đúng không, đã lâu không gặp.” Ở đầu bên kia điện thoại, Diêu Thịnh vừa cười vừa nói: “Chỗ tôi đang có một bộ phim, cô đã có sắp xếp lịch trình gì chưa? Nếu có thời gian thì mau đến Yến Kinh bên này thử vai xem sao, đến lúc đó có thể sẽ được trực tiếp thông qua vai nữ hai đó."
Lưu Giai nghe vậy cũng phải giật mình, nữ hai, đây là chuyện mà cô ấy hoàn toàn không dám nghĩ tới, nếu như bộ phim này bùng nổ thì cô ấy có thể trở mình rồi.
Cô ấy cố gắng kiểm soát cảm xúc bên trong lòng mình, sau đó mới đáp lại: "Có thời gian, có thời gian, ngày mai tôi sẽ đến ngay."