Lê Văn Vân nhìn ông cụ Long này với vẻ rất thích thú.
Anh thấy người đàn ông này khá thú vị.
Ở một mức độ nào đó, anh cảm thấy ông lão này có phần giống với Vương Hồng, cả hai đều thuộc loại mặt phật tươi cười.
Từ khi Lê Văn Vân bước vào đây, ông ấy phát hiện Lê Văn Vân là người mà Vương Giai Kỳ dẫn tới nên vẫn chưa nói lời nào.
Sau khi Lê Văn Vân bị người khác khiêu khích, ông ấy cũng chọn cách không giúp đỡ mà đề xuất cách thi đấu học hỏi lẫn nhau.
Cuối cùng, sau khi Lê Văn Vân làm bị thương người của Phùng Vĩ, ông ấy cũng không thèm nể mặt của Phùng Vĩ mà chỉ nói tiếp tục ăn cơm.
Nhưng khi ông ấy nói điều này, nó có nghĩa là không còn nghi ngờ gì nữa.
Sắc mặt Phùng Vĩ cực kỳ khó coi, ông ta nhìn thấy Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ nằm trên mặt đất mà tức tối liếc nhìn ông cụ Long nói: “Nếu chuyện này không thể bỏ qua thì sao? Hai đứa con trai của tôi bị đánh ngay trước mặt tôi, ông lại bảo thôi bỏ đi à, có những chuyện không thể bỏ qua dễ dàng như thế được.”
“Muốn trách thì trách chúng không có bản lĩnh cao cường.” Ông cụ Long nói: “Còn nữa, Phùng Vĩ, tôi cảnh cáo ông, đây là bữa tiệc sinh nhật của tôi.”
Phùng Vĩ sa sầm mặt một lúc, sau đó thở hắt ra rồi nói: “Được, ông cụ Long, tôi sẽ nể mặt ông.”
Nói xong, ông ta nhìn Lê Văn Vân và nói: “Lê Văn Vân phải không, ở Yên Kinh, tôi sẽ từ từ chơi đùa.”
“Ồ!” Lê Văn Vân vừa nói vừa xoa mũi.
Tuy nhiên trong lòng anh vẫn thoáng kinh ngạc, không ngờ Phùng Vĩ lại sợ ông cụ Long đến vậy.
Dù là trước đây hay bây giờ, số lần anh đến Yên Kinh cũng không hề ít, hơn nữa anh cũng biết ông cụ Long.
Nhưng dòng họ này và nhà họ Vương giống nhau ở chỗ tuy là một dòng họ võ thuật nhưng lại sống ở thành phố và hầu như không có tiếp xúc với người trong thế giới ngầm. Hơn nữa họ không giống như nhà họ Vương, nhà họ Vương khá năng động trong kinh doanh, còn nhà họ Long thì khác, kinh doanh không quá lớn và cả dòng họ đều khá khiêm tốn.
Nhưng hiện tại xem ra nhất định dòng họ này không hề tầm thường.
Bên cạnh, khóe miệng Lâm Bình cũng lộ ra một vẻ tươi cười, ông ta biết Lê Văn Vân là siêu cấp, nếu Phùng Vĩ muốn gây rắc rối với Lê Văn Vân thì chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
Phùng Vĩ liếc nhìn Lê Văn Vân thật sâu, sau đó bước ra cửa, gọi một vài người phục vụ đến khiêng hai anh em Phùng Tịnh Vũ ra ngoài.
Khi họ đi khỏi, ông cụ Long nói: “Này này, nhạc đệm đã qua rồi, tiếp tục ăn cơm đi.”
Lê Văn Vân chậm rãi từ trên bục bước xuống, liếc nhìn Liễu Vân Sơn và Hầu Diệu Trần cách đó không xa, khẽ nhíu mày lại!
Thật ra mục đích thực sự của anh khi tới đây lần này là dạy cho Hầu Diệu Trần một bài học, sau đó cho Liễu Vân Sơn một trận, bây giờ đã bị ông cụ Long cản lại nên trận này Lê Văn Vân không thể nào trút ra được.
Sắc mặt của Liễu Vân Sơn và Hầu Diệu Trần cũng rất khó coi.
Đặc biệt là Hầu Diệu Trần, ông ta có thể cảm nhận được Lê Văn Vân mạnh hơn ông ta một bậc.
Nếu ông ta biết rằng Lê Văn Vân là siêu cấp thì không biết biểu hiện sẽ như thế nào.
Sau khi Lê Văn Vân bước ra khỏi sân khấu, ánh mắt của tất cả những người đang nhìn anh đều thay đổi.
Bọn họ đều là người luyện võ nên đương nhiên phải dùng thực lực để nói chuyện. Lê Văn Vân còn trẻ tuổi mà đã mạnh như thế, trong tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật giống như thế hệ tông sư.
Ánh mắt của Vương Giai Kỳ đối với Lê Văn Vân đã tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Lê Văn Vân nháy mắt với cô ấy, sau đó đi đến chiếc bàn trước mặt ngồi xuống, lần này không ai trong số những người từng xem trò cười của Lê Văn Vân lên tiếng nữa, tất cả đều nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lê Văn Vân đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc này.
Trước đó không ai nghĩ đến điều này cả.
Sau khi ăn một lúc, ông cụ Long cầm một chai rượu đế và bắt đầu đến các bàn khác chúc rượu. Ngay sau đó, ông ấy đã bước đến bên cạnh Lê Văn Vân, vỗ vai anh và nói: “Lê Văn Vân, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới trình độ đỉnh cấp như thế, hơn nữa hẳn là sau khi vào tù mới bắt đầu luyện võ, tài năng thiên phú như vậy thật là tuyệt vời. Mặc dù cháu gái của tôi cũng đã đạt đến đỉnh cấp nhưng con bé đã học võ từ nhỏ.”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Ông cụ Long, ông nói đùa rồi, tôi chỉ may mắn thôi.”
Ông cụ Long lắc đầu nói: “Đúng rồi, cậu luyện võ ở trong tù à, nhắc tới mới nhớ, tôi cũng có một người bạn cũ cứ thích chủ động gây chuyện để được vào nhà tù, ông ấy nói những người trong nhà tù nói chuyện dễ nghe. Không biết có phải cậu là người kế thừa sự nghiệp của ông ấy không?”
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động, anh không ngờ trên đời này lại có một người như vậy.
Tuy nhiên, anh vẫn nở một nụ cười trên môi và nói: “Vậy không phải rồi, sư phụ của tôi là người rất khiêm tốn và không muốn tôi tiết lộ điều đó cho người khác!”
“Vậy tôi nghĩ đó là người bạn cũ của tôi rồi.” Ông cụ Long nói: “Bạn cũ của tôi cũng giống như lời cậu nói, ông ấy là một bậc thầy tuyệt vời về đào tạo người trẻ.”
Cùng với cuộc trò chuyện của hai người, những người khác lập tức tò mò lên.
Họ không ngờ rằng trên đời này lại còn có người như vậy.
Lê Văn Vân cũng rất vui khi thấy điều đó xảy ra, anh không phủ nhận mà cũng không thừa nhận điều đó, chỉ cười và nói: “Ông cụ Long, sinh nhật vui vẻ!”
Ông cụ Long khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Long Nhã Lâm bên cạnh rồi nói với Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, hiện giờ cậu còn độc thân phải không?”
“Hả?” Lê Văn Vân hơi sững sờ, sau đó gật đầu.
Ông cụ Long thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật tốt quá, cậu thấy cháu gái của tôi thế nào?”
Lê Văn Vân quay lại nhìn Long Nhã Lâm.
Long Nhã Lâm hơi đỏ mặt lên.
Ông cụ Long nói với vẻ mặt lo lắng: “Đứa cháu gái này của tôi có tính cách quá mạnh mẽ, con bé từng nói nếu muốn lập gia đình thì phải lấy người đánh thắng nó. Có điều con bé cũng có tài năng thiên phú, đã sớm đạt tới đỉnh cấp, những người có thể đánh thắng nó cũng chỉ có mấy ông già. Bố mẹ nó lại qua đời sớm nên tôi rất lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của nó, chắc chắn cậu có thể đánh thắng được con bé nên cậu có thể suy nghĩ thêm được không?”
Nói đến đây, ông ấy khẽ thở dài.
“Ông nội, ông làm gì vậy!” Long Nhã Lâm vội nói.
Lê Văn Vân vội vàng nói: “Ông nói đùa rồi ạ.”
Lê Văn Vân phát hiện dường như những ông già này đều có chung một tật xấu, đó là thích bán con gái hoặc cháu gái của mình ra ngoài.1
Đỗ Thương Bắc cũng vậy, Hoàng Tông Thực cũng thế, bây giờ ông cụ Long cũng y chang.
“Ha ha ha...” Ông cụ Long cười sang sảng.
Ông ấy nâng ly rượu lên cụng ly với Lê Văn Vân: “Đùa thôi, đùa thôi. Chuyện của người trẻ tuổi mấy người cứ để mấy người tự tìm hiểu, có điều tôi cảm thấy cậu với đứa cháu gái này của tôi thật có duyên.”
Trên mặt Lê Văn Vân thoáng hiện vẻ gượng gạo.
“Được rồi, mọi người ăn cơm đi, cần gì cứ nói với người phục vụ.” Ông cụ Long mỉm cười, xoay người chắp tay sau lưng rồi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay người lại, nhưng sau đó lông mày khẽ giật giật.
Ánh mắt của anh dừng lại trên tay ông cụ Long.
Đôi tay của ông cụ đang bí mật làm một số động tác.
“Đây là… mật mã của Người Gác Đêm!” Trái tim của Lê Văn Vân đập loạn nhịp.
Ông cụ Long này là Người Gác Đêm ư?
Trong chớp mắt da đầu anh như tê dại!
Động tác này, không thể lừa được người ta, động tác này là của Người Gác Đêm khi giao tiếp bí mật với nhau.
Lê Văn Vân đã đến Yên Kinh rất nhiều lần, nhưng anh hoàn toàn không biết về sự tồn tại của ông già này.
“Rốt cuộc ông là ai?” Lê Văn Vân kinh ngạc nói: “Là Người Gác Đêm bí ẩn số một kia ư? Hay là người của chi nhánh bí mật nào khác?”
Lê Văn Vân không thể biết được, ánh mắt của anh đang dừng lại trên mật hiệu ở tay ông cụ Long.
“Kín kẽ lại đi, ở đây có kẻ thù!”
Bàn tay của ông cụ Long ghi mật hiệu như thế.
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ thay đổi, chẳng trách vừa nãy ông cụ Long chạy tới nói ông ấy có người bạn cũ ngồi tù, rõ ràng ông cụ Long đã phát hiện anh là Người Gác Đêm và đã đoán được thân phận của anh nên mới đặc biệt đến để yểm trợ cho anh.
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ thay đổi, đồng thời xoay người không để lại chút dấu vết nào, lúc này ánh mắt cũng quét qua những người có mặt ở đây.