Chiến Lang Ở Rể

Chương 272: Chương 272: Nếu muốn thì có thể có ngay bây giờ




Đặng Hân Hân là một người làm công ăn lương, hơn nữa ở một mức độ nào đó, được cho là một người nghiện công việc.

Làm thêm giờ là chuyện thường của cô.

Tại lối vào ngân hàng, từ phía xa Lê Văn Vân đã nhìn thấy Đặng Hân Hân trong bộ đồng phục. Anh dừng xe lại, hạ xuống cửa sổ xuống và nói: "Lên xe!"

Đặng Hân Hân ngồi vào ghế phụ, sau đó nói với Lê Văn Vân: "Anh đúng là một người bận rộn. Trước kia cho dù là ở Giang Thành hay Lâm Hải, em đều hoàn toàn không thấy anh bận. Lúc đó, em cảm thấy rằng suốt ngày anh rảnh đến đau trứng."

Lê Văn Vân ho khan một tiếng nói: "Chủ yếu là do gần đây mọi chuyện chồng chất nên anh không còn cách nào khác. Thật sự xin lỗi. Sau khi em đến Yên Kinh nên mời em ăn một bữa mới phải."

Đặng Hân Hân cười ngọt ngào nói: "Không sao đâu, em chỉ đùa thôi. Thực ra, khi đến Yên Kinh, em vẫn không thể phân thân được. Cần phải làm quen với nghiệp vụ bên này, cần phải kết nối, ngày nào cũng rất bận. Nhưng mà anh là kẻ có tiền ở bản địa mà, em phải làm thịt anh mới được."

“Được thôi.” Lê Văn Vân cười khẽ: “Không thiếu tiền, muốn ăn cái gì cũng được.”

“Đó là anh nói đấy, vậy em sẽ chọn tiệm đắt nhất.” Đặng Hân Hân vui tươi hớn hở nói, sau đó tìm trên mạng một hồi, chọn một nhà hàng khá đắt tiền và nói: “Vậy thì đi chỗ này đi."

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được rồi!"

Sau khi Lê Văn Vân nhập địa vào bản đồ thì lái xe chở Đặng Hân Hân đến nhà hàng.

Nhà hàng nằm ở trung tâm Yên Kinh, vì giá cao nên trong nhà hàng không có nhiều người lui tới, nhưng hầu hết những người ra vào đều là những người giàu có ở Yên Kinh.

Sau khi Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân bước vào, một cô bồi bàn xinh đẹp liền đi lên tiếp đón: "Hai người sao?"

“Ừ!” Đặng Hân Hân gật đầu.

“Lối này, mời!” Cô phục vụ xinh đẹp nói.

Bọn họ được đưa đến vị trí gần đầu sảnh và ngồi xuống bên cửa sổ. Sau khi Đặng Hân Hân chọn món xong, cô bèn nói: "Phải rồi, mấy người Tịch Tịch gần đây đi đâu vậy, đã rất lâu rồi không liên hệ được với cô ấy, gửi tin nhắn cũng không xem, gọi điện thoại cũng gọi không được."

Lê Văn Vân ngẩn người, sau khi Đỗ Tịch Tịch đến Người Gác Đêm, có lẽ vẫn đang tiến hành huấn luyện.

Bây giờ lại đi khu Tội Ác, bên khu Tội Ác lại không còn cách nào khác để liên hệ với thế giới bên ngoài.

Lê Văn Vân cười nói: "Đỗ Tịch Tịch cùng bố của cô ấy đến một nơi, tạm thời không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài."

“Anh biết à?” Đặng Hân Hân hỏi.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ!"

“Không thể nói ư?” Đặng Hân Hân lại hỏi.

Trong mắt Đặng Hân Hân, Lê Văn Vân có vô số điều bí ẩn.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ!"

“Được rồi, vậy em sẽ không hỏi thêm.” Đặng Hân Hân cười nói: “Đúng rồi, em nghe nói vợ cũ của anh đến nhà Đỗ Tịch Tịch phải không?"

“Cái này em cũng biết ư?” Lê Văn Vân ngơ ngác hỏi.

“Vô tình biết thôi.” Đặng Hân Hân nói: “Thế nào, thoát ra khỏi tình cảm trước đây chưa?”

"Ặc..." Lê Văn Vân gãi đầu nói: "Chuyện này cũng không liên quan gì đến tình cảm. Lúc ấy em cũng biết, thời điểm anh kết hôn với cô ấy cũng không quá tốt. Lúc đó anh mất trí nhớ rồi. Sau khi trí nhớ minh mẫn thì tâm tính sẽ thanh thản, không còn cảm xúc để nói nữa."

Đặng Hân Hân vui vẻ nhìn Lê Văn Vân nói: "Cũng đúng, loại phụ nữ như vậy quả thật không có gì để đáng lưu luyến hết. Vậy về sau thì sao? Anh không định tìm bạn gái nữa sao?"

“Chuyện này để sau này hẵng nói.” Lê Văn Vân mỉm cười nói.

“Nếu anh muốn thì bây giờ cũng có thể có được.” Đặng Hân Hân hơi đỏ mặt, sau đó nhìn Lê Văn Vân, nói ra câu này.

Lê Văn Vân sửng sốt một chút. Anh không ngu ngốc, tất nhiên là nghe ra được ý trong lời của Đặng Hân Hân.

Trên thực tế, tính cách, đối nhân xử thế và những thứ khác của Đặng Hân Hân đều rất tốt. Nếu là kết hôn thì quả thực là một lựa chọn không tồi.

Tuy nhiên, Lê Văn Vân biết hoàn cảnh của chính mình. Anh biết chiến tranh sắp đến rồi, anh thực sự không thể nào để Trác Nhất Minh bổ ra một đao kia rồi chết đi.

Cho nên đến lúc đó, anh khẳng định sẽ đứng lên, đối mặt với tất cả những điều đó. Về yêu đương, anh thực sự chưa tính đến những vấn đề này, trừ khi là để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Thấy Lê Văn Vân có chút do dự, trên mặt Đặng Hân Hân lộ ra nụ cười vui tươi hớn hở: "Xem anh sợ chưa kìa, em chọc anh thôi."

Nói xong, cô hơi cúi đầu xuống, bên trong ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng.

Lúc này, món ăn được dọn lên.

“Này, Hân Hân!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai họ.

Hai người ngẩng đầu liếc mắt nhìn, phát hiện một thanh niên tóc vuốt keo đang đứng ở bên cạnh đang tò mò liếc nhìn Đặng Hân Hân nói: "Em cũng tới đây ăn cơm à? Đây là bạn trai của em sao?"

Đặng Hân Hân nhìn thấy người này thì khẽ cau mày, sau đó mỉm cười nói: "Đây là bạn trai của tôi."

Nói xong, cô lại nói với Lê Văn Vân: "Đây là khách hàng của ngân hàng bọn em, tổng giám đốc Lam, Lam Hoa Giang, nhà phát triển phần mềm, là một doanh nhân trẻ ở Yên Kinh."

Lam Hoa Giang đánh giá Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, khóe miệng nở nụ cười khẽ, hỏi: "Hân Hân, em đừng đùa với tôi chứ, chắc không phải vì gần đây tôi đột ngột tỏ tình với em nên em mới tùy tiện tìm người đến đối phó với tôi chứ?"

Lê Văn Vân cứng họng nhìn về phía Đặng Hân Hân.

Đặng Hân Hân chỉ mới đến Yên Kinh một thời gian ngắn như vậy, thế mà đã có người tỏ tình với cô rồi.

Nhưng xác thật, Đặng Hân Hân là một mỹ nhân hàng đầu, lại độc thân, nhân cách cũng rất tốt. Một người phụ nữ như vậy quả thực có thể thu hút đàn ông.

“Anh nói thế mà được à! Tôi và bạn gái tôi ăn cơm đụng phải anh, sao lại gọi là tùy tiện tìm người đến lừa anh được.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

Dù sao, giả làm bạn trai của Đặng Hân Hân cũng không phải lần một lần hai nữa, Lê Văn Vân đã sớm thuận buồm xuôi gió rồi.

“Tôi biết các người đến ăn cơm, nhưng trông cách ăn mặc của anh không giống như là người có thể ra vào được loại nhà hàng sang trọng thế này.” Lam Hoa Giang thản nhiên nói: “Có lẽ anh chỉ là một người bạn của Hân Hân, sau đó Hân Hân gọi anh tới đây ăn cơm mà thôi. Người anh em, đừng diễn nữa!"

"Tôi mặc vậy thì sao? Chẳng lẽ trên đầu phải viết hai chữ có tiền thì mới được à?" Lê Văn Vân khinh thường hỏi.

Lam Hoa Giang khẽ cười một tiếng nói: "Quả thật không cần viết ở trên mặt, chỉ là có rất nhiều thứ vẫn có thể nhìn ra được."

Nói rồi, anh ta trực tiếp xem nhẹ Lê Văn Vân, búng tay nói: "Phục vụ!"

Nhân viên phục vụ đến gần nói: "Anh Lam, xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Lam Hoa Giang nói: "Thế này, toàn bộ chi phí của bàn này tính toàn bộ cho tôi."

Nói xong, anh ta nhìn về phía Đặng Hân Hân nói: "Hân Hân, bây giờ tôi phải đi gặp một khách hàng nên không thể ăn tối với em. Nhưng bữa này tôi vẫn mời. Dù sao người đối diện em muốn mời có thể cũng chẳng mời nổi. Ngày khác tôi lại hẹn em ra ngoài chơi nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.