Chiến Lang Ở Rể

Chương 77: Chương 77: Ngày mai đến tập đoàn Hãn Vũ làm việc




Nhìn thấy tấm thẻ kim cương này, Lê Văn Vân khẽ nhíu mày!

Anh đại khái cũng đoán ra được ý nghĩ của Đặng Hân Hân, thấy bản thân anh bị mấy người này nói như vậy có lẽ không thể nhìn vừa mắt.

Mà lời nói của Vưu Chí cũng có chút chọc giận anh.

Vừa hay thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải của Lê Văn Vân đang ở trong tay cô, cho nên cô không nhịn được, trực tiếp để lộ tấm thẻ này ra ngoài.

Trong lòng Lê Văn Vân cũng không muốn làm lộ mấy thứ này, cái đó có liên quan đến mấy năm là Người Gác Đêm trong cuộc đời anh, đương nhiên, nếu bị lộ ra ngoài cũng không vấn đề gì.

Nếu về Lâm Hải, muốn dò la tin tức, để lộ một chút nanh vuốt cũng không làm ảnh hưởng đến đại cục.

Đương lúc Vưu Chí nói mấy từ thẻ kim cương, cả người anh ta đều phát run.

Thẻ của ngân hàng Tân Hải, ở trong đám người giàu có vô cùng thịnh hành, đương nhiên Vưu Chí cũng có một tấm, nhưng mà thẻ của anh ta cũng chỉ lầ thẻ bạc cơ bản nhất, gửi ngân hàng một triệu là có được.

Vưu Chí cũng xem như là người có năng lực, sau khi anh ta tốt nghiệp, dưới sự sắp xếp của dòng họ, tiếp quản tổng cộng ba công ty, nhưng mà quy mô của công ty cũng không tính là lớn, một năm kiếm được mười nghìn đến một triệu cũng không có gì lớn!

Mà Tôn Húc đứng bên cạnh trái tim cũng đập dữ dội.

Tình huống của anh ta và Vưu Chí cũng giống nhau, anh ta cũng có thẻ bạc.

Xét theo một mức độ nào đó, đây chính là biểu tượng cho việc bước chân vào giới thượng lưu.

Ngoài ra, trong đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mộng cũng lộ vẻ khiếp sợ.

Nhìn thấy tấm thẻ màu xanh thẳm kia, đầu óc cô hốt hoảng một hồi.

Đây chính là thẻ kim cương đấy, ngân hàng Tân Hải phát hành tổng cộng chín loại thẻ, mặc dù nhà họ Diệp bọn họ cũng là một trong những nhà giàu quyền lực của Lâm Hải, cũng chưa từng có được tấm thẻ như vậy, cô biết có một người duy nhất có được thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, là một ông lão đức cao vọng ở Lâm Hải! Hơn nữa ông lão kia cũng không phải con nhà giàu!

Thế nhưng ở Lâm Hải, không có một ai dám trêu chọc vào ông ta. Tất cả mọi người khi gặp được ông ta đều vô cùng khách khí.

Cô không thể ngờ Lê Văn Vân lại có một tấm thẻ kim cương trong tay!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, có rất nhiều dòng duy nghĩ đã nảy ra trong đầu cô.

“Lê Văn Vân của trước kia sao có khả năng có được thẻ kim cương? Vậy anh ta lấy thẻ kim cương ở đâu ra?”

“Chẳng nhẽ trong tù có một đại ca nào đó đưa cho Lê Văn Vân? Cũng không thể loại trừ khả năng này!”



Nghĩ rồi nghĩ, đột nhiên cô nhớ đến lần hẹn Lê Văn Vân đến quán uống trà, những lời mà Lê Văn Vân nói với cô.

Lê Văn Vân nói sẽ giúp cô, để cô không phải gả cho Vưu Tường.

Ngay lúc đó cô đã nghĩ Lê Văn Vân muốn làm chuyện gì đó phạm pháp, chẳng hạn như chém giết Vưu Tường đủ loại gì đó.

Nhưng hiện tại xem ra, Lê Văn Vân có được thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, có lẽ Lê Văn Vân có thể quang minh chính đại làm việc.

Bản thân bởi vì sản nghiệp của gia tộc gặp chuyện, nếu được ngân hàng Tân Hải giúp đỡ, vậy chẳng phải có thể dễ dàng vượt qua ải khó lần này sao.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô chợt loé lên không ngừng.

Thế nhưng ngoại trừ bọn họ ra, đa số những bạn hoc cũ ở đây, bao gồm cả Khương Vĩ, trên mặt đều lộ vẻ mờ mịt.

Ngân hàng Tân Hải, đa số bọn họ đều không có khả năng tiếp xúc đến, có một số người nghe nói qua đây là nơi mà chỉ có hội người giàu có mới đến được, tuy nhiên hệ thống phân cấp thẻ của ngân hàng Tân Hải, đương nhiên bọn họ không thể nắm được.

Trần Chỉ Mộng không nhịn được mở miệng hỏi: “Thẻ ngân hàng kim cương này là cái gì?”

Một người bên cạnh tương đối có hiểu biết giải thích: “Đây là tấm thẻ có quyền hạn cao nhất của ngân hàng Tân Hải, cho dù có nhiều tiền cũng không làm được, hơn nữa nghe nói còn rất có quyền hành trong ngân hàng Tân Hải, có thể điều động rất nhiều vốn từ ngân hàng Tân Hải.”

“Lợi hại như vậy sao?” Có người hô to: “Thế nhưng Lê Văn Vân sao lại có được tấm thẻ như này vậy!”

Trần Chỉ Mộng nhìn Lê Văn Vân rồi cười lanh một tiếng, nói: “Lê Văn Vân, cậu trộm được tấm thẻ này ở đâu vậy!”

Khương Vĩ nghe đến đây, gương mặt tràn ngập tức giận nói: “Trần Chỉ Mộng, cậu đừng có mà quá quắt.”

“Hừ, cậu ta vốn dĩ là tội phạm hiếp dâm, làm chút chuyện trộm cắp chẳng phải rất bình thường sao?” Trần Chỉ Mộng khinh thường nói: “Chuyện cậu ta ngồi tù chín năm, ai ai cũng biết, cậu ta còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê, thì làm sao cậu ta có được món đồ đắt đỏ như vậy.”

Cô ta vừa dứt lời, có rất nhiều người đồng ý, quả thực việc Lê Văn Vân có được món đồ này có chút hơi khó tin.

Sắc mặt Khương Vĩ càng tức giận, cậu ta còn định nói gì đó, nhưng cậu ta lại bị Lê Văn Vân kéo tay nói: “Khương Vĩ, đừng so đo với loại người như thế, lớn lên vừa xấu lại vừa phì, còn tưởng mình là tiểu tiên nữ, hoá ra cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

“Cậu nói cái gì cơ!” Trần Chỉ Mộng giận dữ nói!

Nếu trước kia Lê Văn Vân nói dáng vẻ an toàn là ám chỉ với cô ta, nhưng bây giờ, Lê Văn Vân gần như nói thẳng rằng cô ta xấu xí, mặt mũi cô ta đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào Lê Văn Vân.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Tôn Húc nhíu mày, đi qua, mở cửa, ngay sau đó, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu nói: “Tổng… tổng giám đốc Lôi!”

Đúng vậy, ở trước cửa, chính là người đàn ông cụt mất một tay.

Ông ta nhìn thoáng qua Tôn Húc rồi ngạc nhiên hỏi: “Vậy mà cậu lại là bạn học cũ của Diệp Mộng?”

Nói xong, Lôi Bân nhìn về phía Diệp Mộng, ngay khi ông ta nhìn thấy Lê Văn Vân, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, nhưng mà trên gương mặt cũng không có dao động gì đáng kể, mà nhìn Diệp Mộng tiếp tục nói: “Cháu gái Diệp Mộng à, tiệc đính hôn ngày mai của cháu ta không đi được rồi, vừa rồi ăn cơm với bạn bè ở nhà hàng này, nghe trợ lý của ta nói thấy cháu ở đây, sau đó hỏi qua một chút, nói cháu đang ở bên này họp lớp cấp ba, ta đến đây xem một chút.”

Diệp Mộng vội vàng đứng dậy, cúi đầu với Lôi Bân, nói: “Tập đoàn Hãn Vũ của chú Lôi chắc còn bận nhiều việc, chú gửi Wechat cho cháu một câu là được mà, đâu cần tự mình nói đâu.”

Lôi Bân cười cười sau đó nói: “Vậy được rồi, ta không làm phiền mấy người trẻ tuổi các cháu tụ họp nữa.”

Nói xong, ông ta nhìn sang Lê Văn Vân, lại nhìn sang Khương Vĩ, khoé miệng hơi mỉm cười: “Nhóc con, đã tỉnh lại chưa?”

Khương Vĩ vội vàng nói: “Tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi.”

Lôi Bân cười nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, thứ hai nhớ mang báo cáo, chứng minh nhân dân và tài liệu nhận chức.”

“Vâng ….vâng ạ!” Nói chuyện với vị sếp tai to mặt lớn này của Lâm Hải, Khương Vĩ vẫn có chút cẩn trọng.

Nhưng mà trong lúc cuộc đối thoại này diễn ra, mọi người trong phòng đều há hốc mồm.

Khương Vĩ …. Thực sự được vào tập đoàn Hãn Vũ làm việc, hơn nữa…..còn được vị tổng giám đốc một tay huyền thoại của Lâm Hải này tự mình xác nhận.

Lúc trước Khương Vĩ nói rằng cậu ta được chính tổng giám đốc phỏng vấn, hoá ra không phải là nói dối!

Tôn Húc đứng bên cạnh, mí mắt giật lên mấy cái.

Anh ta ở tập đoàn Hãn Vũ, cũng chỉ tính là một quản lý nho nhỏ, nhưng anh ta nhận chức nhiều năm như vậy rồi, thậm chí còn chưa từng được nói chuyện cùng Lôi Bân mấy câu, Lôi Bân ở công ty, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, mà vừa rồi nói chuyện với Khương Vĩ lại thân thiết đến kì lạ!

Con mẹ nó, đây là tình huống gì vậy!

Anh ta cảm thấy đầu mình hơi loạn!

Thực ra Lôi Bân lại không để ý nhiều như vậy, ông ta cười cười nói: “Vậy được rồi, mọi người cứ ăn uống vui vẻ, tôi đã thanh toán hết cho mọi người rồi!”

Mọi người đều nuốt nước miếng!

Đại khái mỗi người khoảng ba nghìn, hai mươi mấy người, cũng phải đến mấy chục nghìn đấy!

Nghĩ xong nghĩ đến thân phận của Lôi Bân, bọn họ lại cảm thấy bình thường trở lại.

Ngay khi ông ta định rời đi, Lê Văn Vân bỗng nhiên mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lôi, ông xem người bạn học này của tôi, có thể đến tập đoàn Hãn Vũ làm việc được hay không?”

Lôi Bân ngạc nhiên một chút, xoay người, nhìn Ngưu Càn được Lê Văn Vân nhắc đến.

Ngưu Càn cũng ngớ ra, cậu ta hơi hồi hộp, nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi…tôi chắc chắn là không có năng lực như vậy, vào tập đoàn Hãn Vũ, đều là những người có năng lực và tài năng, tôi cũng chỉ là một người đưa…..”

“Chà!” Lôi Bân vội vàng nói: “Thằng nhóc này thật thành thực, tôi rất thích người như vậy, thứ hai cậu và Khương Vĩ cùng nhau đến công ty báo cáo đi, về phần vị trí… ừm, trưởng phòng marketing, lương hàng năm…”

Nói tới đây, ông ta lặng lẽ nhìn sang Lê Văn Vân, giọng điệu mang theo ý hỏi: “Một triệu?”

Lê Văn Vân hơi gật đầu.

Trong lòng Lôi Bân thở phào một hơi, nói: “Vậy được, lương hàng năm là một triệu, thứ hai cậu mang theo tài liệu nhận chức, đến làm cùng Khương Vĩ!”

Tôn Húc đứng bên cạnh đã dại cả người, anh ta ở tập đoàn Hãn Vũ cày cấy miệt mài nhiều năm như vậy, mãi mới có thể leo lên vị trí trưởng phòng marketing, tại sao bây giờ Ngưu Càn vừa tới đã bằng chức với anh ta?

Những người còn lại cũng trợn tròn mắt.

Con mẹ nó thế mà cũng được sao? Ông vừa nhìn người ta một cái, đã cho người ta lương một triệu một năm!

Trong nháy mắt, mọi người đều phát điên lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.