“Anh là ai? Chúng ta có quen biết nhau không?” Lê Văn Vân bất ngờ hỏi.
Đầu tiên người đàn ông gầy gò kia hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ thẹn quá hóa giận, nói: “Giả vờ cái gì, cậu giả vờ với tôi nữa xem!”
“Anh nhận nhầm người rồi!” Lê Văn Vân bất lực nói.
“Chậc chậc, xem ra cậu quả thực không nhớ tôi rồi. Nhưng tôi lại nhớ rất rõ, tôi đã từng hận không thể lột da rút gân cậu!” Người đàn ông gầy gò đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm năm trước, chúng ta vẫn còn là đồng nghiệp ở tập đoàn Phong Vận, nhớ không? Ồ, không đúng, khi ấy tôi nhớ là tôi là cấp trên của cậu, sau đó vì cậu mà ông đây đã bị tập đoàn Phong Vận sa thải!”
Lê Văn Vân câm nín, anh vẫn có ấn tượng về tập đoàn Phong Vận.
Năm năm trước, Lê Văn Vân đến Yến Kinh để thực hiện nhiệm vụ, cũng chính là lần mà Hoàng Tông Thực được anh cứu.
Lúc đó, Người Gác Đêm nhận được tin tức nói rằng Lâm Hải có một số phú hào sắp bị ám sát!
Trong danh sách đó có một số lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phong Vận cùng với Hoàng Tông Thực của Ngân hàng Tân Hải và những người khác.
Lúc ấy, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đã đến Yến Kinh. Lê Văn Vân đi làm ở chi nhánh trực thuộc tập đoàn Phong Vận, còn Hoàng Thi Kỳ lại đến làm việc ở Ngân hàng Tân Hải.
Cũng chính lần đó, hai người họ đã lấy được thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải!
Đồng thời bên tập đoàn Phong Vận còn cho Lê Văn Vân một số cổ phần của tập đoàn, lợi nhuận đều sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của Lê Văn Vân đều đặn hàng năm.
Nhưng hình như tất cả đều do bên Người Gác Đêm quản lý.
Nghe người đàn ông này nhắc đến như vậy, Lê Văn Vân lập tức cảm thấy anh ta có chút quen thuộc, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ồ, tôi nhớ ra rồi. Anh tên... anh tên là, anh tên là gì ấy nhỉ? Hồ Tiến! Đúng không?”
Người đàn ông gầy gò nghe Lê Văn Vân nói vậy liền tức đến xanh mặt, đáp: “Tôi tên Ngô Tiến!”
Trên mặt Lê Văn Vân hiện lên một chút ngại ngùng, anh gãi đầu nói: “Được rồi, là tôi nhớ nhầm. Nhưng hình như giữa tôi với anh không có mâu thuẫn gì. Chuyện anh thôi việc liên quan gì đến tôi?”
“Hừ!” Ngô Tiến cười khẩy một tiếng, đáp: “Không liên quan gì đến cậu? Cậu giả bộ làm bạch liên hoa hả? Lúc đầu ở tập đoàn Phong Vận, khó khăn lắm tôi mới lên được chức quản lý không lớn không nhỏ. Khi ấy tập đoàn Phong Vận và Ngân hàng Tân Hải có một dự án hợp tác, hợp tác đó rơi vào tay của tổ chúng ta. Tôi còn tưởng sẽ do tôi phụ trách, nhưng không ngờ dự án hợp tác đó lại được giao cho một người mới như cậu!”
“Đương nhiên là tôi thấy không phục rồi! Lúc đó ngày nào đến công ty cậu cũng đi muộn về sớm, dựa vào đâu chứ?” Ngô Tiến chế nhạo: “Sau đó tôi đến gặp quản lý cấp cao để phản hồi, tôi nghĩ chắc chắn cậu đã tặng quà cho người đứng đầu hợp tác đó! Nhưng ông đây lại bị sa thải không lý do!”
Lê Văn Vân: “...”
Lúc đó quả thực ngày nào Lê Văn Vân cũng đi muộn về sớm, nhưng đều là đi điều tra manh mối. Hơn nữa khi ấy hai bên đứng đầu hợp tác với nhau mục đích cũng là đề bảo vệ lãnh đạo cấp cao của nhau. Chuyện này chắc chắn sẽ được giao cho Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ.
Nhưng thằng nhãi này lại chạy đi báo cáo, không bị sa thải mới là lạ!
“Con mẹ nó là anh tự làm tự chịu, liên quan chó gì đến tôi!” Lê Văn Vân thầm mắng.
Ngô Tiến khoe khoang: “Nhưng sau khi bị sa thải, tôi đã tự thành lập một công ty. Trong khoảng thời gian mấy năm nay công ty của tôi cũng đã đạt được quy mô mấy nghìn vạn.”
“Chúc mừng anh nhé!” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì chúng tôi đi loanh quanh trước đây.”
“Đứng lại!” Ngô Tiến cười khẩy nhìn Lê Văn Vân, nói: “Cậu dựa vào đâu mà có thể đến sòng bạc ngầm này? Cậu tưởng tôi không biết hả? Sau khi tôi bị sa thải, cậu cũng bị công ty sa thải, với năng lực làm việc của cậu hoàn toàn không thể kiếm được đồng nào, rốt cuộc cậu đã vào đây bằng cách nào?”
Nói rồi, anh ta nhìn sang Hoàng Thi Kỳ, nói: “Chẳng lẽ là cậu dựa vào phụ nữ hả? Người đẹp, tôi nói cô nghe, con người Lê Văn Vân chẳng có bản lĩnh gì đâu, tốt hơn hết là cô nên tránh xa cậu ta một chút.”
Hoàng Thi Kỳ mỉm cười, sau đó nắm lấy tay Lê Văn Vân, dựa cả người vào người anh, nói: “Nhưng tôi thích đàn ông như vậy đấy, làm sao đây.”
Sắc mặt Ngô Tiến rất khó coi, anh ta trừng mắt nhìn Lê Văn Vân, nói: “Quả nhiên cậu là một tên phế vật vô dụng, bây giờ còn bắt đầu dựa dẫm phụ nữ.”
Lê Văn Vân nhún vai, cũng lười nói gì với anh ta, anh kéo Hoàng Thi Kỳ đi, nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Lê Văn Vân, lúc đầu vì cậu mà tôi mất việc, tôi vẫn luôn muốn trả thù cậu, mà cậu còn dám quay lại Yến Kinh. Sau này chúng ta cứ chờ mà xem!” Ngô Tiến lên tiếng hăm dọa.
Ở sòng bạc ngầm này, anh ta không dám gây chuyện, an ninh của chỗ này vô cùng tốt. Ngay cả người như Hoàng Gia Gia cũng không dám gây phiền phức quá lớn ở đây.
Nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, sắc mặt Ngô Tiến lộ ra vẻ hằn học.
“Ngô Tiến!” Đúng lúc này, sau lưng có người vỗ vai anh ta.
Ngô Tiến quay người lại, khi nhìn thấy người ở đằng sau, vẻ mặt anh ta hơi thay đổi: “Bác sĩ Hứa!”
Đúng vậy, sư phụ của Hứa Giang rất có tiếng tăm ở Yến Kinh, danh tiếng rất lớn, đồng thời cũng bao gồm một số đồ đệ của ông ta, ở Yến Kinh bọn họ đều có chút danh tiếng.
Còn Hứa Giang, tùy còn trẻ nhưng khá giỏi y thuật, sư phụ của anh ta cũng đã từng nói thẳng: Hứa Giang là đệ tử mà ông ta tự hào nhất.
Vì thế ở Yến Kinh, Hứa Giang cũng rất có tiếng tăm, và cũng chính vì thế, những người bên Hoàng Tông Thực mới tìm đến Hứa Giang để làm vật lý trị liệu cho ông ta.
Giá trị con người của Ngô Tiến là khoảng mấy nghìn vạn, mặc dù không được coi là phú hào siêu giàu, nhưng cũng hơn người bình thường, anh ta quen biết Hứa Giang là chuyện khá bình thường.
Hứa Giang cười với anh ta, nói: “Anh quen biết bọn họ à?”
“Có quen biết.” Ngô Tiến mắng: “Chỉ là một thằng nhãi mà thôi. Năm năm trước lúc tôi làm việc ở tập đoàn Phong Vận, cậu ta đã hại tôi mất việc.”
“Ồ? Anh biết anh ta có lai lịch thế nào không?” Hứa Giang hỏi.
Mặc dù ngạc nhiên vì tại sao Hứa Giang lại hỏi về Lê Văn Vân, nhưng anh ta vẫn thành thực trả lời: “Năm đó sau khi bị đuổi việc, tôi đã từng điều tra về người này. Cậu ta là một người bình thường, quê ở Giang Thành. Đoán chừng trong nhà làm kinh doanh có chút tiền của, nhưng tôi đoán tiền của đều đã bị thằng nhãi này tiêu kha khá rồi. Trước đây ở tập đoàn Phong Vận, cậu ta từng hối lộ lãnh đạo cấp cao lấy được một dự án, nhưng lại bị cậu ta làm hỏng. Sau đó cậu ta bị công ty đuổi việc, bây giờ hình như đang dính lấy một phú bà.”
Hứa Giang xoa cằm, nói: “Là như vậy sao? Được rồi, anh đi chơi trước đi.”
Ngô Tiến nghi hoặc nhìn Hứa Giang, sau đó gật đầu.
Đợi sau khi Ngô Tiến rời đi, Hứa Giang nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Năm năm trước làm việc ở Phong Vận, hối lộ cấp trên? Sau đó biến mất, biết võ công...”
Nói đến đây, anh ta hơi nheo mắt lại: “Người Gác Đêm sao?”
“Không biết anh ta số bao nhiêu nhỉ.” Anh ta lẩm bẩm: “Đáng tiếc là anh đã chọc phải tôi, làm hỏng chuyện tốt của tôi, dù anh có là Người Gác Đêm cũng phải bị tôi tóm được.”
...
Cùng lúc đó, ở vùng lân cận thành phố Điện ảnh Yến Kinh.
Thành phố Điện ảnh được coi là một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất ở Yến Kinh, kiến trúc của nơi đầy đều mang phong vị cổ xưa, môi trường cũng rất tốt. Quan trọng nhất là bạn có thể gặp được các ngôi sao lớn ở nơi này!
Ví dụ như lúc này, trong một khách sạn nào đó ở thành phố Điện ảnh, Tần Tuyết Nhi đang ngồi trên đùi của một người đàn ông trẻ tuổi, cả người cũng sắp dán sát lên người anh ta.
Người đàn ông đó ôm eo cô ta, cùng nhìn về nơi cách đó không xa.
Vị trí đó là một phim trường, đang quay cảnh đêm.
“Anh trai, anh xem, vai nữ chính của bộ phim đó vốn dĩ là của em. Bây giờ lại bị cướp mất, Lưu Giai lại có được vai nữ phụ.” Tần Tuyết Nhi lẩm bẩm: “Bây giờ kẻ phụ tình Hoàng Gia Gia kia cũng không quan tâm đến em nữa, chia tay với em rồi.”
Lông mày của người đàn ông đang ngồi kia hơi nhíu lại, sau đó anh ta cười khẩy, nói: “Tuyết Nhi, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, những thứ Hoàng Gia Gia cho em anh cũng có thể cho em. Loại người như Hoàng Gia Gia chẳng có chút bản lĩnh gì hết, hoàn toàn không thể so bì với anh. Mặc dù Ngân hàng Tân Hải có tiền hơn nhà anh, nhưng Hoàng Gia Gia có thể bỏ ra được bao nhiêu cũng khó nói, anh ta hoàn toàn không quan tâm chuyện trong gia đình.”
“Đúng vậy, anh đường đường là người thừa kế của nhà họ Tạ cơ mà!” Tần Tuyết Nhi nói.
Khuôn mặt của người đàn ông hiện lên vẻ kiêu ngạo, anh ta nhìn xuống dưới, nói: “Không phải là đại chế tác sao? Em đi chọn kịch bản và đạo diễn đi. Anh sẽ kéo nhân mạch cho em, anh đảm bảo là em sẽ còn nổi hơn trước!”
Tần Tuyết Nhi bĩu môi nói: “Vẫn chưa đủ, anh có thể phong sát Lưu Giai không?”
Người đàn ông nọ cau mày.
“Haizzz, anh không làm được hả?” Tần Tuyết Nhi cười khổ một tiếng, nói: “Thôi được rồi.”
“Không làm được? Bây giờ chẳng qua cô ta chỉ là một ngôi sao nhỏ ở tuyến mười tám, cũng chính là danh tiếng hơi hơi lớn nhưng fans hâm mộ lại ít đến đáng thương. Phong sát cô ta chẳng phải rất đơn giản hay sao?” Người đàn ông kia cười lạnh, nói.