Chiến Lang Ở Rể

Chương 84: Chương 84: Sao lại là cô ta?




Lê Văn Vân cũng không còn gì để nói, lời mà anh ta muốn nói cũng chính là điều mà Lê Văn Vân muốn nói.

Bên cạnh Lê Hoán, cái tên Trương Dục kia cũng ở đây, dường như anh ta là một con chó của đám con nhà giàu ở Lâm Hải, hơn nữa còn lấy làm tự hào với thân phận này!

Gương mặt anh ta như cười như không, khinh thường nhìn Lê Văn Vân, sau đó lại nói với Trần Hi: “Em gái Trần Hi, sao em lại quen với loại người này? Tên này là tội phạm cưỡng bức, hơn nữa còn là loại cưỡng bức lúc người ta hôn mê, em phải cách xa anh ta một chút nha!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Trần Hi không có nhiều thay đổi, chỉ là chép miệng nhìn về phía hai người Lê Hoán nói: “Anh ăn cơm với ai thì liên quan gì đến tôi!”

“Thật tình khuyên bảo mà tính khí còn rất lớn, không nhìn ra lòng tốt của người khác.”

Lê Văn Vân đứng bên cạnh lại hơi kinh ngạc.

Lúc Trương Dục nói ra mấy lời này, biểu cảm trên gương mặt Trần Hi không có quá nhiều biến đổi.

Những người trước kia bao gồm cả Đỗ Tịch Tịch, khi nghe thấy người khác nói anh là tội phạm cưỡng bức, sắc mặt đều thay đổi, hơn nữa rất không tự nhiên, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giao lưu với anh như thế nào!

Nhưng Trần Hi không hề như vậy, dường như cô ấy đã sớm biết.

“Nói chuyện với anh đừng có luôn mang theo gai nhọn như vậy.” Lê Hoán cười nói: “Dù sao chúng ta cũng là người kém chút nữa là kết hôn với nhau, hay là em suy nghĩ lại một chút, em xem, anh thích em, bố anh cũng thích mẹ em, song hỷ lâm môn đó!”

“Cút đi!” Hiển nhiên Trần Hi tức giận rồi, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ phẫn nộ, hét lên một tiếng.

Lê Văn Vân hơi nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện, đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Lê Hoán, cậu đừng có quá đáng.”

Người nói chuyện chính là Trần Mỹ Huyên vừa mới vào cửa.

Bà ấy trang điểm nhạt, mặc một bộ đồ công sở, thành thục lại trí thức, trên mặt dường như không nhìn thấy dấu vết năm tháng, nhìn giống như mới ba mươi tuổi, trong tay cầm một cái túi xách, vẻ mặt lạnh lùng!

Lê Hoán quay đầu nhìn bà ấy một chút, vẻ mặt có hơi kiêng dè sau đó lại khẽ cười một tiếng: “Dì Trần, lời tôi nói cũng là sự thật thôi, dì xem, một mình dì mang theo Trần Hi, mặc dù không thiếu tiền nhưng cũng không dễ dàng gì, tâm ý của bố tôi đối với dì mọi người đều rõ ràng, hơn nữa...”

Nói đến đây, sắc mặt anh ta khẽ đổi: “Hơn nữa như vậy còn có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của công ty các người, dì gả cho bố tôi rồi, để tôi nói chuyện yêu đương với Trần Hi, tất cả đều là người một nhà, trên phương diện làm ăn dĩ nhiên cũng không cần phân ra tôi hay dì.”

Trần Mỹ Huyên lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp lấy điện thoại ra!

“Được rồi được rồi, tôi sai rồi được chưa?” Lê Hoán thấy bà ấy lấy điện thoại ra liền vội vàng nói.

Ngay sau đó anh ta lại nhìn Lê Văn Vân nói: “Dì Trần, tôi phải nhắc nhở dì một chút, tên Lê Văn Vân này là người cưỡng gian Diệp Hinh chín năm trước, dì vẫn nên ít giao thiệp với anh ta đi!”

Lê Văn Vân nhíu mày, Trần Mỹ Huyên cười lạnh nói: “Cậu ấy là dạng người gì tôi hiểu rõ hơn cậu, nhanh chóng tránh xa chúng tôi ra, nếu không tôi lập tức gọi điện thoại cho bố cậu!”

Vẻ mặt Lê Hoán có chút khó coi, anh ta nhìn Lê Văn Vân, ánh mắt âm trầm: “Lê Văn Vân, không tồi, tương lai còn dài, anh ở Lâm Hải, tôi sẽ chậm rãi chơi với anh!”

Lê Văn Vân tỏ vẻ chẳng sao cả nhún nhún vai.

Nhìn dáng vẻ đó của anh, mặt Lê Hoán càng khó coi hơn mấy phần, anh ta liếc mắt nhìn Trương Dục nói: “Chúng ta đi!”

Đợi hai người kia rời đi Trần Mỹ Huyên mới ngồi xuống trước mặt Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Lê Văn Vân, sau này cậu cách xa tên Nhị Thế Tổ kia một chút, ở Lâm Hải cậu ta xem như là tiếng xấu đồn xa.”

Lê Văn Vân khua tay một cái, tỏ vẻ không đáng kể.

Nếu như lúc đầu trong nội bộ nhà họ Lê đã có người xuống tay với bố anh, là nguyên nhân quan trọng khiến anh vào tù, vậy thì anh với nhà họ Lê, đại khái là không có cách nào có thể hòa hợp rồi.

Cho nên Lê Hoán có trêu chọc anh hay không không quan trọng, chỉ là anh có thể thuận tiện cho Lê Hoán chút giáo huấn.

“Ngược lại là hai người.” Lê Văn Vân nói: “Vừa rồi Lê Hoán nói giữa hai người và nhà họ Lê cạnh tranh trên phương diện làm ăn?”

Trần Hi nghiến răng nói: “Còn không phải do bố con Lê Hoán giở trò quỷ sao, Lê Hoán theo đuổi tôi, sau đó bố anh ta theo đuổi mẹ tôi, chúng tôi không đồng ý nên bọn họ liền tạo áp lực bên trên.”

Lê Văn Vân sợ ngây người, mẹ nó đúng là một đôi bố con hiếm có!

Có điều loại con nhà giàu như Lê Hoán, nhìn thấy một cô gái đẹp, không cần biết là có đoạt được hay không thì anh ta đều muốn dỗ dành một chút.

Trần Mỹ Huyên trừng mắt nhìn Trần Hi nói: “Trần Hi, con đừng nói linh tinh!”

Sau đó bà ấy lại nhìn Lê Văn Vân: “Hôm nay không nói chuyện công việc, chúng tôi mời cậu ăn cơm chủ yếu là muốn cảm ơn cậu.”

“Hai người biết chuyện xảy ra chín năm trước của tôi?”

Trần Mỹ Huyên lại nhìn Trần Hi, Trần Hi vội vàng lắc đầu: “Mẹ, lần này con không nói gì cả!” . ngôn tình hài

Lê Văn Vân giải thích: “Vừa rồi khi Lê Hoán nhắc tới chuyện đó tôi thấy phản ứng của hai người không lớn cho nên đoán được.”

Trần Mỹ Huyên kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân một cái, hiển nhiên không ngờ rằng Lê Văn Vân lại có thể thông qua những chi tiết này mà liên tưởng được nhiều như vậy.

Có điều bà ấy vẫn gật đầu nói: “Đúng là có biết, trước kia lúc ở sân bay, cậu nói cậu là người Lâm Hải, đã mấy năm rồi không quay lại đây, con bé Trần Hi này đối với cậu hơi tò mò nên lên mạng tra xét hồ sơ cá nhân của cậu, tìm được tin tức trước đây.”

Nói đến đây bà ấy cau mày: “Chỉ là tôi nhìn người rất chuẩn, lúc đầu cậu bằng lòng giúp đỡ hai người xa lạ như chúng tôi, tôi cảm thấy cậu không phải người có thể làm ra loại chuyện này, tất nhiên tôi cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, huống hồ chuyện đã qua chín năm rồi, tôi không hề để ý đến.”

Trong lòng Lê Văn Vân vô cùng kinh ngạc!

Từ khi anh trở về Lâm Hải tới nay, bất cứ người nào tiếp xúc với anh, biết được chuyện trước kia đều sẽ mang theo thành kiến!

Mẹ con Trần Mỹ Huyên, ngoài Khương Vĩ ra, là người duy nhất không có thành kiến với anh,

Trong lòng Lê Văn Vân, hảo cảm đối với hai người lại tăng thêm một phần.

“Tôi bị hãm hại.” Lê Văn Vân giải thích thêm: “Lần này tôi trở về Lâm Hải thật ra là muốn chứng minh trong sạch của bản thân, kỳ thực hiện tại tôi đã không còn để ý đến những thứ này, chỉ là tôi không muốn bố mẹ tôi phải chịu sự khinh thường của họ hàng!”

Trần Mỹ Huyên hơi sửng sốt, mím đôi môi đỏ nói: “Ở Lâm Hải tôi có chút giao thiệp, nếu như cần tôi giúp đỡ có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Lê Văn Vân gật đầu!

...

Đồng thời, một tòa nhà ở nơi nào đó tại Lâm Hải, lúc này trong phòng họp đang có hai ba mươi người ngồi!

Vưu Tường cũng ở đây.

Chỉ là anh ta ngồi ở vị trí tương đối xa.

Người ngồi trong phòng họp đều là trụ cột của nhà họ Lê, hoặc là một số cao tầng của sản nghiệp nhà họ Vưu!

Ở chính giữa là ông lão ngồi xe lăn, nhưng dù cho ông ta đang ngồi trên xe lăn nhưng vẫn mang theo tư thái không giận tự uy.

Ở bên cạnh ông ta có một người đàn ông trung niên, có vẻ phong độ hiên ngang, chính là người nắm quyền sản nghiệp nhà họ Vưu, cũng chính là bố của Vưu Tường, Vưu Hiên!

Ánh mắt ông ta chậm rãi quét qua mọi người, mở miệng nói: “Bốp!”1

Ông ta ném một phần tài liệu lên bàn, mắt nhìn qua mọi người: “Tất cả những người ngồi đây đều cẩn thận suy nghĩ lại, gần đây rốt cuộc là ai đắc tội với tên tạp chủng Lôi Bân, còn nữa, rốt cuộc là ai đắc tội với người của ngân hàng Tân Hải, tất cả nghĩ kỹ cho tôi!”

“Hiện tại, năm dự án lớn của chúng ta toàn bộ đều bị tập đoàn Hãn Vũ cướp mất, giá cả mà bọn họ đưa ra chúng ta căn bản không thể chấp nhận được, hơn nữa ngân hàng Tân Hải còn đột nhiên dừng toàn bộ hợp tác với chúng ta.” Ông ta trừng mắt quát: “Các người biết lần tổn thất này sẽ lớn thế nào không?”

Phía dưới, sắc mặt Vưu Tường đột nhiên biến đổi!

Chuyện lần này đến quá đột ngột.

Đương nhiên anh ta không nghĩ chuyện này sẽ mang lại bao nhiêu tổn hại cho nhà mình, thứ anh ta nghĩ đến là hiện tại sản nghiệp của dòng họ xuất hiện biến cố lớn như thế, vậy lễ đính hôn của anh ta với Diệp Mộng có được tiến hành thuận lợi hay không?

Còn đối với nguy cơ gặp phải lần này, anh ta tin tưởng thực lực của dòng họ, nhất định có thể vượt qua được.

Tất nhiên anh ta cũng không ngờ, người mang lại nguy cơ khổng lồ đến cho gia đình chính là bản thân anh ta!

“Tôi tìm người trong nội bộ ngân hàng Tân Hải hỏi thăm một chút.” Đúng lúc này có một người đứng lên nói: “Người phụ trách việc này bên ngân hàng Tân Hải tên Đặng Hân Hân, cô ta vừa mới được điều từ Giang Thành qua đây, mà người đề nghị ngừng hợp tác với chúng là là một người dùng thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, nhưng anh ta không hề xuất hiện, không biết đó là ai!”

“Đặng Hân Hân? Sao lại là cô ta?” Lúc Vưu Tường nghe đến đây, vẻ mặt hơi biến đổi.

Vưu Hiên nhìn về phía anh ta nói: “Con quen biết với cô ta?”

“Cô ta là bạn thân của Diệp Mộng!” Vưu Tường vội vàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.