Lê Văn Vân sững sờ một lúc, rồi nhớ lại ngày gặp Trần Phi ở quán bar Lưu Hỏa.
Trần Phi nói đến đây, tâm trạng càng thêm xúc động, ngay cả cầm chiếc hộp trong tay cũng không chắc, Lê Văn Vân nhanh chóng đỡ lấy chiếc hộp.
Trong lòng anh hơi mừng, sau khi tìm hiểu về quá trình Trần Phi và Vưu Chí ở bên nhau, anh mới nhận ra lúc trước đã hiểu lầm cô ta.
Trước đây anh cho rằng nhân cách đạo đức của Trần Phi không tốt lắm, thế mà lại ở chung với một kẻ như Vưu Chí.
Sau đó, khi Trần Phi ra sức bảo vệ cửa hàng bánh nướng đã khiến anh đánh giá cô ta cao hơn nhưng cũng không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện điểm chung nào trong mối quan hệ của hai người.
Trần Phi tiếp tục nói: “Bây giờ tôi hối hận cũng đã quá muộn rồi. Khi biết tôi và anh ta chia tay, mọi người trong gia đình đều thuyết phục tôi quay lại với anh ta. Em họ của tôi còn vì tôi mà mất việc, bây giờ đang rất buồn bã. Trong khoảng thời gian này bố mẹ tôi cũng liên tục bị quấy rối, hai ngày trước dắt chó đi dạo còn bị thương nữa.”
“Tôi không phải là người giàu có gì nên mới chăm chỉ học hành, thi lấy chứng chỉ giáo viên rồi trở thành giáo viên. Kết quả là giờ tôi đã mất việc, tôi cũng không biết phải nói với bố mẹ như thế nào nữa.” Cô ta lau nước mắt, nói xong thì ngồi xuống.
Lê Văn Vân nhìn Trần Phi, trong lòng dâng lên một nỗi thương cảm.
Anh đã từng trải qua loại cảm giác này, thậm chí còn hơn chứ không kém.
Chín năm trước, anh cũng như vậy!
Hơn nữa, mấy nhà quyền quý đã ra tay với anh, thậm chí anh còn không có cơ hội để biện hộ. Khi đó anh mới mười tám tuổi, cảm giác bất lực và tuyệt vọng đó không gì có thể so sánh được với cảm giác hiện tại của Trần Phi.
Nhìn Trần Phi đang ngồi trên mặt đất, Lê Văn Vân sờ sờ mũi.
Thấy cô ta và anh cũng có duyên phận, có lẽ giúp đỡ một lần cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm.
Trần Phi ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu mới đứng lên, cô ta không tô son trát phấn nhưng vẫn rất xinh đẹp, lau nước mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, anh... anh có thể đưa tôi về nhà được không? Tôi sợ Vưu Chí lại chặn đường tôi, dạo này anh ta luôn chặn đường tôi trên đường về nhà.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Anh giúp Trần Phi cầm chiếc hộp và đi về phía nhà của cô ta.
Trần Phi không sống cùng bố mẹ, vì công việc mà nhà của cô ta cách nhà quá xa nên đã thuê một căn nhà gần ngay trường học.
Ngay sau đó, Lê Văn Vân đưa Trần Phi đến cổng của tiểu khu, Trần Phi do dự và nói: “Anh đưa tôi lên được không, tôi lo anh ta sẽ chặn tôi ở tầng dưới hoặc ở cửa nhà tôi.”
“Được.” Lê Văn Vân gật đầu.
Dọc đường đi cũng không gặp Vưu Chí, cho đến khi đến ngay dưới lầu trong tòa nhà nơi Trần Phi ở, Lê Văn Vân mới nhìn về phía cách đó không xa.
Vưu Chí và một vài người đang ngồi trên ghế dưới lầu, đang cười cười nói nói.
Đương nhiên họ cũng nhìn thấy Lê Văn Vân và Trần Phi, vẻ mặt của Vưu Chí hơi sa sầm, anh ta bước lên phía trước và hỏi: “Lê Văn Vân, sao chỗ nào cũng thấy cậu hết vậy.”
Lê Văn Vân nhìn anh ta nói: “Sau khi hai người chia tay, ngày nào cậu cũng quấy rối gia đình cô ấy, khiến cô ấy mất việc, đúng không?”
“Liên quan gì đến cậu.” Vưu Chí khinh thường liếc nhìn Lê Văn Vân.
Anh ta không biết về chuyện của Lê Văn Vân, sau buổi họp lớp ngày hôm đó, cả hai không bao giờ gặp lại nhau nữa, thậm chí anh ta còn không biết rằng Tôn Húc và Tô Văn đã bị đuổi khỏi tập đoàn Hãn Vũ.
Đối với Tôn Húc và Tô Văn mà nói, điều này thật sự rất xấu hổ.
Họ rất coi thường việc Khương Vĩ bị đuổi, bởi vậy nếu nói chuyện này ra thì có lẽ sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Trong mắt Vưu Chí, Lê Văn Vân vẫn là kẻ hiếp dâm vừa mới ra tù, không hơn không kém.
“Thấy chuyện bất bình mà thôi.” Lê Văn Vân thản nhiên nhìn anh ta.
“Tôi làm vậy đó, thì sao?” Vưu Chí cười khẩy nói: “Sao nào? Cậu tính ra mặt thay cho cô ấy à? Cậu xứng sao? Lê Văn Vân, ngay từ lúc còn đi học ông đây đã không ưa cậu rồi đấy, lúc đó cậu vẫn còn là người nhà họ Lê nhưng bây giờ cậu là cái thá gì chứ? Cậu chẳng là cái thá gì cả, ít sĩ diện trước mặt ông đây đi. Còn nữa, tôi không cần biết cậu làm thế nào mà quen được Trần Phi nhưng sau này hãy tránh xa cô ấy ra.”
Vừa nói, anh ta và đám người kia vừa tiến sát lại.
Vưu Chí cười gằn nói: “Lần này tôi sẽ dạy cho cậu một bài học trước đã. Dần thằng chó này một trận cho tôi.”
Bốp.
Anh ta vừa dứt lời thì phát hiện Lê Văn Vân đã đặt chiếc hộp trong tay xuống đất, sau đó vung tay lên tát vào mặt anh ta.
Vưu Chí chỉ cảm thấy trên mặt có một trận đau rát như lửa đốt.
Anh ta nổi giận đùng đùng, trợn to mắt nói: “Con mẹ mày, dám đánh tao à?”
Những người phía sau vừa định lao tới thì Lê Văn Vân đã đưa tay trái ra kéo Vưu Chí lại đấm anh ta một đấm, ngay giữa mặt.
Vưu Chí bị đánh tới mức nổ đom đóm mắt, sống mũi bị gãy, máu cam bắt đầu chảy ra.
Trần Phi đứng bên cạnh Lê Văn Vân mà không khỏi đưa tay che miệng, không ngờ Lê Văn Vân không thèm nói gì mà đã ra tay đánh Vưu Chí luôn.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vưu Chí, cô ta cảm thấy như trút được một nỗi tức giận.
Trong khoảng thời gian này, cô ta gần như bị Vưu Chí dồn ép cho sắp điên lên.
Phía sau Vưu Chí có người xông lên giúp, ngay khi anh ta vừa lao tới thì Lê Văn Vân thản nhiên liếc nhìn rồi tung ra một đạp.
Những người bình thường này không thể là đối thủ của Lê Văn Vân, chỉ cần một cú đá cũng khiến người đó bị đá bay ra xa bốn năm mét, nằm trên mặt đất rên la thảm thiết. Lúc này những người còn lại đều sợ hãi không dám tiến lên mà hoảng sợ đứng ngây tại chỗ.
Lê Văn Vân nhìn Vưu Chí, lại một cái tát vung lên.
Hai cái tát đã khiến khuôn mặt Vưu Chí hoàn toàn sưng tấy.
Máu từ mũi và miệng không ngừng trào ra, kèm theo mấy chiếc răng bị gãy phun ra trên mặt đất.
Anh ta tức giận nhìn Lê Văn Vân quát mắng: “Lê Văn Vân, con mẹ mày, dám đánh tao hả. Đừng tưởng bố mày là cái loại dễ bắt nạt như Lê Vân Sinh, ông đây sẽ kiện mày đến táng gia bại sản, cho nửa đời sau của mày đều ở trong nhà giam…”
Bốp.
Bốp.
Giọng nói còn chưa dứt, Lê Văn Vân đã lại tát thêm hai cái.
Đây là lần đầu tiên Lê Văn Vân ra tay nặng như vậy với người thường kể từ khi trí nhớ của anh được phục hồi.
Khuôn mặt của Vưu Chí bị đánh cho biến dạng. Đồng thời, trong lòng cũng bị đánh cho vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy bàn tay của Lê Văn Vân lại giơ lên, anh ta vô cùng hoảng sợ.
“Dừng tay.”
Đúng lúc này, bên cạnh anh có một tiếng hét lớn vang lên.
Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện có mấy nhân viên bảo vệ chạy tới, trên tay cầm mấy cây côn chỉ vào Lê Văn Vân mà quát tháo.
Lê Văn Vân cau mày, buông Vưu Chí ra, dùng một chân ném anh ta xuống đất rồi thản nhiên nói: “Sau này đừng đến quấy rối Trần Phi và người nhà của cô ấy nữa, nếu không mày sẽ không bị nhẹ như vậy đâu.”
Mấy người Vưu Chí dẫn đến kia đang thầm chửi thề.
Bây giờ Vưu Chí đã bị đánh biến dạng như kẻ tàn tật rồi mà anh còn nói là nhẹ sao.
Trong đám đông, một người từ tiểu khu lao ra đỡ Vưu Chí lên và nói: “Tổng giám đốc Vưu, anh không sao chứ, tổng giám đốc vưu.”
Trần Phi vội vàng đến bên Lê Văn Vân và nói: “Tài sản trong tiểu khu của chúng tôi là của công ty Vưu Chí. Anh ta làm ở bộ phận quản lý tài sản của nhà họ Vưu.”
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động, chẳng trách Vưu Chí lại cứ ra vào tiểu khu quấy rồi một cách ngang nhiên và nhiều lần như thế, hóa ra tài sản trong tiểu khu này là của công ty bọn họ.
Vưu Chí được người ta dìu, chật vật đứng lên, anh ta phun ra một ngụm máu, trong lòng đang điên tiết.
Lê Văn Vân dám ra tay với anh ta, lúc này anh ta đã thật sự nổi trận lôi đình. Người của công ty đã đến khiến anh ta cảm thấy tự tin hơn.
“Lê Văn Vân, lần này nhất định tao sẽ khiến mày chết, nửa đời sau mày sẽ sống trong nhà giam. Tụi bây, lên xử lý...”
Lê Văn Vân ngắt lời anh ta, anh sờ sờ cái mũi nói: “Xem ra dạy dỗ vẫn còn chưa đủ.”
“Hả.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay sau đó, Lê Văn Vân lao ra đá vào ngực Vưu Chí.
“Bịch.”
Vưu Chí lại bị đá bay lên không trung, bay xa bốn năm mét, rơi mạnh xuống bãi cỏ. Đồng thời, anh nhìn nhân viên an ninh của tiểu khu bằng ánh mắt lạnh lùng nói: “Tên nào dám động đậy thử xem.”
Vào lúc này, khí thế của Người Gác Đêm số không trên người Lê Văn Vân tỏa ra, trong lòng mọi người đều dâng một nỗi sợ hãi vô cùng áp lực.
Không ai dám ra tay, bọn họ kinh hãi nhìn Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân xoay người, nhặt chiếc hộp trên mặt đất lên, nhìn về phía Trần Phi đang đực mặt ra: “Chúng ta đi thôi.”