Sau khi cúp máy, khóe miệng Lê Văn Vân bỗng nhoẻn ra một nụ cười.
Đây vốn là kế lớn nhất mà anh làm để khiến cho Vưu Tường và Diệp Mộng không phải đính hôn với nhau.
Nhà họ Diệp bắt Diệp Mộng kết hôn với Vưu Tường là bởi vì muốn bước lên chiếc xe sản nghiệp của gia tộc Vưu Tường.
Việc làm ăn của bọn họ đã xuất hiện vài vấn đề, hoặc có thể nói là do nhà họ Vưu giành mối của họ. Vì vậy nên bọn họ không thể không tiến hành hợp tác với nhà họ Vưu. Và đám cưới đã trở thành biện pháp giải quyết tốt nhất.
Nếu như sản nghiệp của nhà họ Vưu bây giờ “ốc còn không mang nổi mình ốc”, khi hợp tác với ngân hàng xảy ra vấn đề cực lớn, vậy thì bọn họ sẽ còn có tâm trạng mà tổ chức lễ đính hôn này hay sao? Câu trả lời tất nhiên là không rồi.
Còn về phần nhà họ Diệp tìm đường thoát bằng cách nào thì liên quan quái gì đến Lê Văn Vân.
Bây giờ anh đã làm xong mọi việc, chỉ còn chờ đêm nay nhà họ Vưu bận tối mắt tối mũi, khi đó thì bọn họ còn lòng dạ gì mà tổ chức tiệc đính hôn vào ngày mai được nữa chứ?
Đến lúc tạm hủy lễ, lại qua thêm một khoảng thời gian nữa, người nhà họ Diệp phát hiện được nhà họ Vưu xảy ra vấn đề lớn, khi ấy bọn họ vẫn muốn gả Diệp Mộng cho Vưu Tường nữa hay sao?
Đáng tiếc là, Lê Văn Vân không có cách nào nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác đó của Vưu Tường được.
Thế nhưng anh cũng không sốt ruột làm gì, nếu cả nhà của Vưu Tường có một mối quan hệ nhất định với Hồng Nguyệt, vậy thì bên phía Hồng Nguyệt ắt hẳn sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Vưu ngã xuống. Chỗ nào có Hồng Nguyệt, Lê Văn Vân chắc chắn sẽ tham dự vào. Chuyện liên quan đến người nhà họ Vưu cũng không còn ít nữa.
Lê Văn Vân sờ mũi, khóe miệng nhếch lên dáng vẻ tươi cười. Hiện tại có hai chuyện quan trọng nhất với anh. Đầu tiên là thăm dò về tin tức của Số Hai, tiếp theo là chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Chính vào lúc anh định rời khỏi trường học, thì một nhóm khoảng tám chín người lại đột nhiên xuất hiện, đi thẳng về phía anh.
Phần lớn người trong số đó đều mặc trang phục của bảo an. Ngoài ra, còn có một người đàn ông đầu hói đeo mắt kính. Ông ta trông có vẻ đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi.
“Hiệu trưởng, tên nhóc này chính là đứa khi nãy cầm vũ khí đánh nhau với người khác ở sân thể dục.” Một người bảo an chỉ vào Lê Văn Vân mà nói.
Lê Văn Vân ngây người trong chốc lát, trong lòng thầm bực bội mắng một tiếng. Nhóm người Diệp Mộng lái xe lại có thể thuận lợi chạy đi, giờ chỉ còn mình anh bị bắt lại.
Hiệu trưởng của trường đã không còn là hiệu trưởng thời Lê Văn Vân còn học ở đây nữa. Ông ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới Lê Văn Vân, khẽ quát lên: “Cậu là ai? Chạy đến trường chúng tôi làm cái gì? Giơ hai tay lên, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Hiệu trưởng, tôi đến thăm lại trường xưa mà thôi. Với cả khi nãy tôi là người bị bắt nạt đấy, không liên quan gì đến tôi cả.” Lê Văn Vân giơ tay lên, biện minh.
“Hừ, mau bắt cậu ta lại, dẫn đến đồn cảnh sát!” Hiệu trưởng đè giọng, quát.
Nhóm người bảo an không chút do dự mà bổ nhào về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân vô cùng đau đầu, thật sự không thể nào ra tay được với những người này. Anh thở dài một hơi, lòng bàn chân như vừa bôi dầu, thoắt cái đã xoay người bỏ chạy.
Tốc độ của anh rất nhanh, gần như nháy mắt đã xuyên qua đám người đó. Những người bảo an kia ngay cả một góc áo của anh cũng không thể bắt nổi. Lê Văn Vân chạy tới, xoay người nói: “Hiệu trưởng, người đánh tôi khi nãy là Diệp Kỳ, ông tới nhà anh ta mà điều tra, tốt nhất là tống anh ta vào tù vài ngày luôn cũng được.”
Nói xong, anh lại xoay người chạy mất.
“Người này sao lại chạy nhanh đến thế chứ?” Hiệu trưởng nhìn theo bóng lưng của Lê Văn Vân, mắng một câu.
Sau khi nghe thấy tên Diệp Kỳ, nét mặt của ông ta lại hơi thay đổi. Sau đó nhìn về phía bảo an mà nói: “Đi điều tra một chút đi, xem trong trường có bị mất thứ gì hay không. Còn nữa, đừng để lộ chuyện này ra ngoài."
Nhà họ Diệp, hiển nhiên không phải là nơi mà ông ta có thể trêu vào được.
Lê Văn Vân chạy ra khỏi cổng trường nhanh như chớp, sau đó mới dừng lại trước cửa. Đột nhiên, anh nhìn thấy một quầy hàng nhỏ đang bày ra bên cạnh, vẻ mặt hơi thay đổi.
“Cái quán này vẫn còn mở cơ à?” Lê Văn Vân kinh ngạc!
Quán hàng này rất nhỏ, là quầy bán đồ ăn vặt “bánh nướng”. Lúc Lê Văn Vân lên cấp ba thì nó đã được mở rồi. Thời đó hai tệ một cái, buổi trưa nào Lê Văn Vân cũng đến đó ăn một cái.
Không ngờ là qua chín năm, bọn họ vẫn còn bán ở đấy!
Bởi vì hiện giờ đã là buổi chiều, học sinh vẫn còn đang đi học, cho nên trước cửa quán bánh nướng vắng tanh!
Lê Văn Vân đi qua đó, có một người phụ nữ trung niên đang ngồi ở đấy, cầm điện thoại lướt douyin.
“Bánh nướng bao nhiêu tiền một cái vậy ạ.” Lê Văn Vân hỏi.
“Hai tệ.” Bà ta không thèm ngẩng đầu, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại, trả lời anh.
“Giá vẫn y như chín năm trước. Các dì không tăng giá ư?” Lê Văn Vân mỉm cười.
Người phụ nữ trung niên kia mới bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân. Hai hàng chân mày của bà ta hơi cau lại, dường như bà ta cảm thấy Lê Văn Vân trông rất quen, thế nhưng lại không nhớ nổi đây là ai!
Buôn bán ở chỗ này, mỗi ngày gặp qua quá nhiều người, đừng nói gì đến người chín năm trước.
“Chỗ làm ăn nhỏ lẻ, giá cao quá thì học sinh mua không nổi.” Người phụ nữ trung niên trả lời.
Lê Văn Vân im lặng một lát rồi lại nói: “Lấy cho con một cái đi!”
Lời vừa dứt, ở nơi kế bên anh cũng vang lên một giọng nói trong trẻo: “Dì Nguyệt, cho con một cái bánh nướng!”
Bởi vì giọng nói nghe rất hay, cho nên Lê Văn Vân nhịn không được mà quay sang nhìn. Vừa nhìn một cái, anh đã lập tức ngây ngẩn.
Ở phía sau, một người phụ nữ xinh đẹp vận chiếc đầm màu đen, tay ôm sách đang đi về phía anh. Lúc cô nhìn thấy Lê Văn Vân, nét mặt cô chợt ngơ ngác: “Là anh?”
…
Giang Thành! Cư xá Hoa Viên! Trong nhà Nguyễn Vũ Đồng!
Lúc này, ba người phụ nữ Ngô Thị Hương, Nguyễn Vũ Đồng, Nguyễn Thị Lệ đang nằm trên sô pha, run cầm cập. Trên mặt bọn họ toát đầy mồ hôi lạnh, nét mặt của Nguyễn Vũ Đồng và Nguyễn Thị Lệ lại càng viết đầy vẻ sợ hãi.
Ngô Dương nằm trước tivi trong phòng khách, ông ta ôm chặt đùi, không ngừng lùi về sau. Toàn thân ông ta lúc này đều là máu! Đặc biệt là chỗ bắp đùi, máu chảy lênh láng!
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên vận áo khoác dài đang đứng trước mặt bọn họ, trên tay ông ta là con dao găm, bộ dạng trên mặt ông ta vẫn là vẻ hiền hòa bình tĩnh như cũ.
“Vẫn không chịu nói ra các người có được hai thanh đao đó bằng cách nào sao?” Ông ta cười híp mắt, hỏi.
Đúng vậy, khi về nhà Nguyễn Vũ Đồng, ông ta đã hỏi đám người Ngô Thị Hương có được hai thanh đao này bằng cách nào.
Ngô Thị Hương vì tiền, tất nhiên sẽ không khai ra tên Lê Văn Vân, luôn miệng khẳng định rằng đó là đồ gia truyền. Sau đó…người đàn ông trung niên đột nhiên rút con dao găm ra, thoắt cái đã đâm liên tục mấy nhát vào người Ngô Dương.
Ba người Nguyễn Vũ Đồng bịt chặt miệng, bọn họ không dám nói chuyện, khi nãy lúc bọn họ thét lên, Ngô Dương lại bị đâm thêm một nhát!
Toàn thân Ngô Thị Hương đã lạnh run cầm cập, bà ta nói: “Ông muốn thanh đao này vậy thì cứ lấy đi, chúng tôi không cần tiền nữa đâu.”
Giữa tiền và mạng, bà ta cuối cùng vẫn chọn mạng!
Trong lòng bà ta lúc này đã căm hận Lê Văn Vân đến chết rồi.
Bà ta không ngờ rằng, sau khi Lê Văn Vân rời đi, hai thanh đao này lại đem đến cho gia đình bà một tai họa lớn như thế.
“Hình như bà nghe không hiểu lời tôi nói thì phải, vậy tôi nói như này nhé? Các người có biết hai thanh đao này thuộc về ai không?” Người đàn ông trung niên kéo một chiếc ghế sang, ngồi xuống, sau đó vừa đùa giỡn con chim dưới sàn, vừa hỏi.
“Chúng tôi…không biết.” Toàn thân Nguyễn Vũ Đồng đều đang lạnh run.
Người đàn ông trung niên hơi mỉm cười, không biết cũng được, ông ta tiếp tục hỏi: “Hỏi các người một lần cuối, hai thanh đao này làm sao mà các người có được nó, nếu như không nói thì ông ta sẽ chết đấy nhé!”
Ngô Thị Hương cắn răng, bà ta vội vàng đáp: “Là lấy từ chỗ của con rể trước kia của tôi, Lê Văn Vân. Ba năm trước cậu ta bị thương, được chồng tôi cứu, sau đó hai thanh đao này bị chồng tôi giấu đi. Nhưng cậu ta và con gái tôi đã ly hôn rồi, thật sự không còn dính líu gì đến chúng tôi nữa.”
“Con rể à!” Người đàn ông trung niên đứng dậy, lại cầm hai thanh đao một dài một ngắn trên bàn trà lên, nói: “Tôi còn thắc mắc sao cậu chủ lại chết ở cái Giang Thành nhỏ bé như này được, hóa ra Người Gác Đêm số 0 đang ở chỗ này.”
Dứt lời, ông ta híp mắt cười: “Ba người các người, đi theo tôi!”
Ông ta chỉ vào ba người Nguyễn Vũ Đồng, nói: “Ồ, đúng rồi, tỏ vẻ bình thường một chút, xuống lầu lên xe, nếu dám giở trò gì thì sẽ chết cả lũ đấy. Tôi không biết thương hoa tiếc ngọc đâu nhé.”
“Cậu ta thật sự không còn quan hệ gì với chúng tôi nữa rồi, hiện giờ tôi cũng không biết cậu ta đang ở chỗ nào, thật sự không thể liên lạc được với cậu ta đâu.” Ngô Thị Hương vẻ mặt van nài lên tiếng.
Người đàn ông trung niên vui vẻ liếc bọn họ một cái, sau đó nhìn xuống Ngô Dương đang nằm dưới đất, nói: “Nghĩ cách liên lạc với chủ nhân của hai thanh đao này, nói cậu ấy đến Lâm Hải tìm tôi. Cho cậu ấy ba ngày, nếu như không tìm được tôi, thế thì chỉ đành nhận về ba cái xác vậy!”
Vẻ mặt ba người Nguyễn Vũ Đồng nháy mắt trắng bệch không còn một giọt máu.
Bọn họ chỉ muốn bán thanh đao, nhưng không ngờ lại bị tai bay vạ gió!
Lúc này, người đàn ông trung niên một lần nữa cầm hai thanh đao kia lên, lại nheo mắt cười, nhìn về phía ba người Ngô Thị Hương, nói: “Chúng ta đi nào, các người đẹp.”