Liên quan đến những thứ ông ta nói, một chút mong muốn trả lời Lê Văn Vân cũng không có.
Không điều tra?
Anh dựa vào cái gì mà không điều tra?
Về phần uy hiếp? Nói thẳng ra, uy hiếp của mấy người này anh còn không để vào mắt. Hiện tại Lê Văn Vân có tài sản trong phạm vi toàn thế giới, chỉ có hơn chứ không hề kém hơn nhà họ Lê.
Chớ nói chi ở phía sau Lê Văn Vân là tất cả những Người Gác Đêm.
Còn chuyện thứ hai, thoạt nhìn thì có vẻ như nhà họ Lê cạnh tranh có chút không nổi, là ông ta đang cầu xin Lê Cảnh An làm việc, lại giống như cho Lê Cảnh An chỗ tốt gì đó lớn lắm!
Mà hết thảy những chuyện này chỉ để đổi lấy việc nhận tổ quy tông!
Đây càng là một chuyện cười!
Chín năm trước, Lê Văn Vân xảy ra chuyện, vốn chính là có người hãm hại anh. Nếu không tiến vào hàng ngũ Người Gác Đêm, chỉ sợ là cả đời này Lê Văn Vân đều sẽ ở trong tù.
Bố anh bị xoá tên trên gia phả, đồng thời sau đó khi bố anh tìm việc ở Lâm Hải, nhà họ Lê còn can thiệp vào. Bọn họ biết năng lực của Lê Cảnh An, lo lắng Lê Cảnh An làm nên sự nghiệp.
Mấy năm này, Lê Cảnh An sống không tốt lắm. Mãi đến khi Lê Văn Vân có tập đoàn Hãn Vũ, mọi thứ mới thuận lợi hơn.
Cho nên cái tổ này có cần thiết phải nhận không? Lật quan tài tổ tông nhà họ Lê chắc cũng không tốt lắm nhỉ.
Anh lười nói chuyện với người nhà họ Lê, cũng cảm thấy không cần phải trả lời, cho nên trực tiếp gọi bố mình rời đi.
Lê Cảnh An cũng hơi ngẩn người, thế nhưng khi nghe Lê Văn Vân nói như vậy, ông ấy cũng biết thái độ của Lê Văn Vân. Tuy trong lòng vẫn còn lo lắng nhưng ông quyết định nghe theo Lê Văn Vân, dù sao thì ông cũng muốn Lê Văn Vân có thể tẩy trắng.
"Cậu có ý gì?" Bỗng nhiên Lê Tử Thiện vỗ bàn một cái nói rằng: "Lê Văn Vân, nhớ kỹ, nơi này là Lâm Hải!"
Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn anh ta một chút, lại nhìn Lê Trung Hằng và Lê Hàng ở bên cạnh, bình thản mở miệng hỏi: "Các người không muốn để tôi điều tra, là đang chột dạ sao?"
"Chột dạ?" Lê Trung Hằng cười một cái rồi nói: "Không có gì là chột dạ hay không chột dạ cả. Chuyện này đã được quyết định trước cả khi đậy nắp quan tài, cậu trở mình không được đâu. Chẳng qua là cảm thấy chín năm qua, cậu xuất hiện trở lại, nhà họ Diệp bên này không hy vọng cậu tiếp tục điều tra, tạo thành thương tổn cấp độ hai cho Diệp Hinh. Đương nhiên, nếu như cậu muốn tiếp tục truy cứu, hậu quả sau khi tra được, cậu phải cân nhắc cho kỹ."
Lê Văn Vân cười khẽ.
Hậu quả? Loại uy hiếp kiểu này, không biết trong đời anh đã nghe được bao nhiêu lần.
Thậm chí anh còn lười nói lời dọa dẫm, dù sao thì nếu người nhà họ Lê muốn chọc vào anh, anh cũng không khách khí là được.
Anh lười nói những lời vô ích này, anh đến đây cũng không phải để đàm phán cùng với bọn họ. Anh đến chẳng qua chỉ vì lo lắng Lê Cảnh An xảy ra chuyện, đón Lê Cảnh An về mà thôi.
"Bố, chúng ta đi thôi." Lê Văn Vân cười híp mắt nói.
Lê Cảnh An gật đầu, đứng lên.
Lê Tử Thiện cười lạnh mở miệng: "Lê Văn Vân, bởi vì các người đến, bữa cơm này đã chọn xong, một chai vang đỏ chín trăm triệu, cộng thêm những món ăn trên bàn cũng khoảng hơn một tỷ. Các người không cảm kích thì thôi, thế thì thanh toán số thức ăn còn lại đi!"
Nói xong, anh ta vẫy tay gọi: "Phục vụ!"
Một người đẹp đứng ở cửa phục vụ riêng cho bọn họ đi đến hỏi: "Xin hỏi có gì cần dặn dò?"
"Bữa cơm này chúng tôi chia đều, bọn họ sắp đi rồi, cô tính bình quân rồi thu tiền của hai người bọn họ đi." Lê Tử Thiện thản nhiên nói.
Lê Cảnh An quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Hơn một tỷ, đối với Lê Tử Thiện bọn họ mà nói quả thực không đáng bao nhiêu, thế nhưng cách làm của Lê Tử Thiện thật khiến người khác chán ghét.
Lê Cảnh An cau mày.
Lê Tử Thiện cười xòa một tiếng nói: "Lê Cảnh An, chắc không phải chỉ có ba trăm triệu mà chú cũng không trả được đâu nhỉ!"
Trên mặt nhân viên phục vụ hiện vẻ xấu hổ, nhưng vẫn thành thật nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Hiện tại các người tiêu phí tổng cộng là một tỷ ba trăm triệu, nhưng bởi vì ngài Lê Trung Hằng đây là hội viên bạc kim ở chỗ chúng tôi, có thể hưởng ưu đãi chiết khấu 7%... tổng cộng là."
"Thẻ hội viên của chúng tôi không cho bọn họ sử dụng, cô khấu trừ phần của bọn họ đi." Lê Tử Thiện mở miệng nói.
Sắc mặt Lê Cảnh An hết sức khó coi, ông ấy chỉ mới qua đây, cái gì cũng chưa từng làm, cái gì cũng chưa từng ăn, vậy mà phải trả hơn ba trăm triệu, như vậy cũng quá vô lý rồi.
Lê Văn Vân nhìn nhân viên phục vụ một chút, lại nhìn Lê Tử Thiện ở cạnh đó một chút, sau đó móc từ trong túi ra một cái thẻ màu đen viền vàng, bình thản giơ lên trước mặt người đẹp phục vụ!
Người đẹp phục vụ ngẩn ra, sau đó cô ta vội vàng nói: "Mời ngài!"
Lê Văn Vân thu hồi thẻ, đi ra ngoài cùng Lê Cảnh An.
Ở phía sau, bởi vì Lê Văn Vân đưa lưng về phía đám người Lê Tử Thiện cho nên bọn họ cũng không thấy rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Thấy Lê Văn Vân vẫn chưa trả tiền mà đã đi, Lê Tử Thiện vội vã quát lên: "Sao cô lại để bọn họ đi, tôi đã nói là chia đều rồi, đến lúc đó đừng hòng tính khoản tiền của bọn họ cho chúng tôi."
Nhân viên vội vàng nói: "Trên người bọn họ có thẻ hội viên hắc kim, thẻ này có thể miễn toàn bộ chi phí ở nhà hàng Vinh Hoa chúng tôi."
"Thẻ hội viên hắc kim?" Lê Tử Thiện ngây người: "Sao anh ta lại có thẻ hắc kim của nhà hàng Vinh Hoa được chứ? Cô không kiểm tra sao?"
Người khác cũng sững sờ, trên mặt đám người đều lộ vẻ khó tin.
Lê Văn Vân và Lê Tử Thiện vậy mà lại có thẻ hội viên hắc kim ở nhà hàng này.
Loại thẻ đó ngay cả bọn họ cũng không có.
Ở bên cạnh, Lê Trung Hằng nói: "Chắc là thẻ của Lôi Bân, Lôi Bân và chủ nhà hàng Vinh Hoa có quan hệ không tệ, mọi người cũng biết ông ta có thẻ hội viên hắc kim ở đây mà."
Lê Tử Thiện hừ lạnh một tiếng, cứ như vậy để cho Lê Văn Vân và Lê Cảnh An rời đi, trong lòng anh ta rất khó chịu.
Ở một bên, Diệp Hinh cắn răng, sau đó nhìn Diệp Kỳ nói: "Anh, em đi ra ngoài một chút."
Diệp Kỳ cũng thở dài một hơi, không nói gì. Diệp Hinh đứng dậy, đi ra bên ngoài!
Thấy người rời đi, Lê Hàng khẽ lắc một ly rượu đỏ, nhìn về phía Lê Trung Hằng nói: "Cậu ta ngồi tù chín năm, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, vậy thì..."
Lê Trung Hằng thở ra một hơi, nhìn Diệp Kỳ thản nhiên nói: "Diệp Kỳ, cậu ra ngoài một lát."
Diệp Kỳ nhíu mày.
Lê Trung Hằng cười nói: "Yên tâm đi, đã đồng ý hợp tác cùng với các người, chúng tôi sẽ không huỷ bỏ. Làm xong hạng mục này, nguy cơ của nhà họ Diệp tất nhiên cũng có thể vượt qua!"
"Cảm ơn chú Lê." Diệp Kỳ nói xong, đứng lên rời khỏi phòng bao.
Đúng vậy, thế giới này có thịnh có suy. Thời gian chín năm khiến một nhà họ Diệp đã từng là hào môn vọng tộc của Lâm Hải, hiện tại phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Đầu tiên là dựa vào đám hỏi muốn đi cầu nhà họ Vưu, dưới tình huống nhà họ Vưu ốc còn không mang nổi mình ốc, bọn họ lại phải tiến hành hợp tác với người nhà họ Lê bên này.
Thấy Diệp Kỳ rời khỏi, Lê Trung Hằng nhìn thoáng qua Lê Hàng, thản nhiên nói: "Làm sạch sẽ một chút, đừng nên để lại tay chân gì!"
"Yên tâm đi." Lê Trung Hằng lắc ly rượu đỏ trong tay, khóe miệng hơi cong lộ ra một nụ cười âm hiểm.
...
Hai người Lê Văn Vân và Lê Cảnh An đi xuống tầng một, vừa đi Lê Cảnh An vừa nhíu mày hỏi: "Lê Văn Vân, sao con lại có thẻ hắc kim?"
"Ách, là chủ tịch Lôi Bân cho con, người ở bên này đều biết ông ấy. Ông ấy cũng chưa từng dùng tới, có thể trực tiếp dùng bữa mà không cần thẻ. Về sau thì ông ấy cho con, nói con có thể dẫn bạn bè tới đây ăn." Lê Văn Vân nói.
Dù sao thì chuyện gì cũng đẩy lên người Lôi Bân là được.
Lê Cảnh An nửa tin nửa ngờ nhìn anh một chút.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa. Lê Văn Vân nhíu mày nói: "Bố, về sau đừng qua lại với người nhà họ Lê nữa. Mặc kệ bọn họ nói cái gì, muốn mời bố ăn cơm, hay muốn tìm bố bàn bạc những chuyện khác, bố đừng để ý. Chuyện của con con sẽ tự mình điều tra. Có chủ tịch Lôi, bọn họ không dám làm gì con đâu."
Lê Cảnh An gật đầu rồi nói: "Haiz, bố vẫn có chút lo lắng, cho nên hôm nay mới tới."
Ông ấy nói xong, nhấn chìa khoá xe một cái: "Chúng ta về nhà trước đi!"
Lê Văn Vân gật đầu. Đúng lúc đó, ở phía sau Lê Văn Vân, một âm thanh vang lên: "Lê Văn Vân!"
Anh quay đầu lại nhìn, phát hiện Diệp Hinh đứng ở cửa, cô mắc chiếc váy màu đen dài đến đầu gối, giống như nữ thần vậy, gọi tên của anh.
Biểu cảm Lê Văn Vân hơi giật giật, anh nhìn về phía Lê Cảnh An nói: "Bố về trước đi, con đón xe về cũng được."
Lê Cảnh An gật đầu, lên xe khởi động xe lái đi!
Chờ ông ấy đi rồi, Diệp Hinh đi tới bên cạnh Lê Văn Vân. Trong mắt cô lộ vẻ vẻ phức tạp, mím môi cất lời: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một lát đi!"