Lê Văn Vân chết lặng!
Người Gác Đêm bảo vệ trật tự cho thế giới ngầm, họ có thể có rất nhiều tiền bạc của cải nhưng cũng đã hi sinh rất nhiều máu và nước mắt.
Mạnh như Lê Văn Vân cũng chẳng có gì là tuyệt đối chắc chắn cả.
Ví dụ như trong trận chiến ba năm trước, nếu không phải tình cờ thì suýt nữa anh đã chết rồi.
“Cho dù như thế nào thì cậu cũng phải đồng ý với tôi chuyện này.” Long Ưng Đài nhìn Lê Văn Vân và nói.
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Long Nhã Lâm còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới đỉnh cấp, để vào Người Gác Đêm cũng là…”
Long Ưng Đài xua tay nói: “Cho dù như thế nào thì cậu cũng phải hứa với tôi chuyện này, nếu không tôi đã để Trác Nhất Minh nói với cậu rồi.”
Lê Văn Vân lắc đầu, sau đó khẽ mỉm cười: “Ông già Trác Nhất Minh không thể chết được đâu, yên tâm đi. Nếu thật sự có ngày này, nếu ông ta thật sự chém ra nhát đao này thì tôi sẽ đứng ra chém trước ông ta.”
Long Ưng Đài cau mày, ông ấy nhìn Lê Văn Vân thở dài nói: “Ông già kia ngoan cố lắm, ông ta sẽ không để cậu có cơ hội đứng trước ông ta đâu.”
“Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây.” Lê Văn Vân nói.
“Ha ha, tên nhóc cậu và Trác Nhất Minh giống hệt nhau, đều là nghĩ một đàng nói một nẻo.” Long Ưng Đài tiếp tục níu kéo, nhìn Lê Văn Vân và nói: “Tôi sẽ nhanh chóng giao vị trí của Lâm Thiếu Hoa và Giản Hưng cho cậu, có điều cậu đối phó với Giản Hưng sẽ hơi vất vả đấy.”
Giản Hưng đứng thứ bảy trong danh sách Thiên Bảng!
Đó là kẻ phản bội Người Gác Đêm, trước đây là số 0 nên không thể nghi ngờ về thực lực được.
Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi: “Giản Hưng đang ở Yên Kinh à?”
“Đúng vậy, nói với cậu như vậy đi cho dễ hiểu. Lúc này Giản Hưng và Hồng Nguyệt đang bắt tay nhau, đồ đang ở trong tay Vương Giai Kỳ hoặc nhà họ Vương, là thành ý của Hồng Nguyệt với Giản Hưng. Nếu tóm được thứ đó thì thực lực của Giản Hưng sẽ tăng lên rất nhiều.” Long Ưng Đài nói.
“Cho nên người muốn đối phó với nhà họ Vương chính là Giản Hưng?” Lê Văn Vân nhíu mày.
“Cũng không phải muốn đối phó mà muốn lôi kéo ông cụ Vương qua đó hợp tác với họ.” Long Ưng Đài ngước mắt lên nói: “Tóm lại, chi nhánh mạng lưới ngầm của chúng ta ở Yên Kinh vẫn đang tìm kiếm tung tích của hai người họ nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”
“Tất nhiên nếu họ muốn ra tay với Vương Giai Kỳ hoặc người nhà họ Vương thì sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.” Long Ưng Đài nói.
Lê Văn Vân vuốt cằm hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, tại sao bọn họ nhất định phải ra tay với Vương Giai kỳ chứ? Sao họ không ra tay với Vương Hàn Lâm hoặc người nào khác của nhà họ Vương chứ? Tên Vương Hàn Lâm kia suốt ngày rong chơi ngoài đường.”
Long Ưng Đài cười nói: “Có thể ra tay được chỉ có Vương Hàn Lâm và Vương Giai Kỳ, họ là con cháu duy nhất của dòng chính nên nhà họ Vương không thể hy sinh, nếu hy sinh thì hiệu quả là tốt nhất. Mỗi ngày Vương Hàn Lâm đều ở cùng với một đám ăn chơi trác táng, nếu động tới Vương Hàn Lâm thì những người khác phải làm sao đây? Nước ở Yên Kinh rất sâu, cho dù là Hồng Nguyệt hay Bóng Tối cũng không tuyệt đối nắm chắc được.”
Lê Văn Vân cạn lời, bởi vậy làm một tên ăn chơi trác táng cũng không phải là vô dụng nhỉ?
Long Ưng Đài trầm ngâm nói: “Được rồi, bọn họ đã đợi rất lâu rồi đấy, chúng ta cũng nên đi ra ngoài thôi. Cho dù cậu có đồng ý hay không thì hãy nhớ kỹ lời của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện thì sau này Người Gác Đêm sẽ nằm trong tay cậu, nhất định cậu phải ngăn cản Nhã Lâm gia nhập Người Gác Đêm.”
Nói xong, ông ta sờ sờ cái mũi của mình: “Nói đi cũng phải nói lại, thật sự cậu không suy nghĩ gì về chuyện của Nhã Lâm à?”
“Thưa ông, tôi ra ngoài trước đây ạ.” Lê Văn Vân vội vàng nói.
Long Ưng Đài khẽ mỉm cười, sau đó gật đầu nói: “Đúng rồi, cậu ở Yên Kinh có gặp phiền phức gì thì cứ đến tìm tôi. Tôi ở Yên Kinh vẫn còn có tiếng nói lắm, hầu hết các dòng họ hay là các thế lực khác vẫn nghe lời tôi lắm.”
Lê Văn Vân gật đầu.
Họ nói chuyện một lúc rồi mới bước ra khỏi sảnh tiệc.
Sau khi chào tạm biệt đám người Long Ưng Đài, Lê Văn Vân ra cổng chào tạm biệt Vương Giai Kỳ và Lâm Bình rồi tự mình lái xe về nhà.
Sau khi trở về nhà, Lê Văn Vân kể lại mọi chuyện của Long Ưng Đài cho đám người Hoàng Thi Kỳ nghe.
Sau đó anh tắm rửa rồi lăn ra ngủ, dù sao thì hôm sau anh cũng bắt đầu đi làm rồi.
...
Ngay khi Lê Văn Vân đang ngủ thì ở thành phố Lâm Hải có một chiếc ô tô đang từ từ di chuyển.
Có bốn người trên xe! Người lái xe là Ngô Nghiêu!
Anh ta vừa lái xe vừa huýt sáo.
Bên cạnh anh ta, thân thể Khương Vĩ khẽ run rẩy, không biết có phải do xe chạy không êm hay không mà hàm răng của anh ta va chạm không ngừng, phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Hai người ngồi phía sau là Trần Hiểu Nguyệt và Đỗ Tịch Tịch.
Lúc này Trần Hiểu Nguyệt đang ôm Đỗ Tịch Tịch, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn.
Nhưng Đỗ Tịch Tịch thì khác, cô ấy liên tục cầm một cái túi to và nôn mửa.
“Nhìn mấy người không có tiền đồ gì cả, chẳng phải chỉ mới giết hai người thôi sao? Thế mà đã sợ đến mức này rồi.” Ngô Nghiêu liếc nhìn Đỗ Tịch Tịch nói: “Ôi, sao Lê Văn Vân lại đưa người vô dụng như mấy người vào Người Gác Đêm chứ, hơn nữa còn nhanh như vậy đã để mấy người đi theo tôi chấp hành nhiệm vụ rồi.”
“Đương nhiên, mấy người không cần phải ghen tị với tôi, dù sao chúng ta vẫn khác nhau. Khi tôi vừa gia nhập Người Gác Đêm thì đã đứng thứ năm trên bảng xếp hạng của thế giới ngầm rồi.” Ngô Nghiêu tự hào nói: “Mấy người cần phải học hỏi thêm nữa mới được, bà nội cha nó, tự nhiên lại xếp mấy người vào chung một nhóm với tôi, lại còn cho thực hiện nhiệm vụ nhanh như vậy nữa chứ.”
Đúng vậy, vừa rồi Đỗ Tịch Tịch đi theo Ngô Nghiêu thực hiện một nhiệm vụ là giết hai tên cao thủ.
Trên thực tế, ban đầu, họ vào Người Gác Đêm là để được huấn luyện với chương trình dành cho người mới.
Nhưng bởi vì Lê Văn Vân trực tiếp tiến cử nên bốn người bọn họ đã được mấy ông già bà già thu nhận.
Bởi vì đội của Lê Văn Vân hiện đang thiếu người, sau này sẽ được tổ chức lại chắc chắn phải thêm người mới nên mới muốn mấy người này đạt tới trình độ để theo kịp đội quân tiên phong càng sớm càng tốt.
Vì vậy, phương pháp hướng dẫn bọn họ hoàn toàn khác với những người mới bình thường, bởi vì có mặt Ngô Nghiêu nên họ được xếp vào tiểu đội của Ngô Nghiêu, để anh ta tạm thời làm đội trưởng rồi dẫn họ đi thực hiện nhiệm vụ.
Những người lớn lên trong thời kỳ hòa bình như Trần Hiểu Nguyệt thì sao có thể nhìn thấy những chuyện như giết người được chứ.
Trần Hiểu Nguyệt còn may vì còn có gốc gác, hai người Khương Vĩ và Đỗ Tịch Tịch mới đi theo mấy ông già bà già luyện được được vài ngày, sau đó bị kéo đi rồi tận mắt chứng kiến Ngô Nghiêu chém chết người của Hồng Nguyệt mà sắc mặt không hề thay đổi, khiến họ suýt chút nữa thì ngất đi.
Ngô Nghiêu nhìn ba người bọn họ, không khỏi thở dài nói: “Ôi, khoảng cách vẫn còn xa lắm.”
“Nói con mẹ anh ấy!” Khương Vĩ mắng: “Luận vai vế, anh là học trò của số hai, số hai là đồng lứa với Lê Văn Vân, mà tôi lại là anh em với Lê Văn Vân, tính ra thì anh phải gọi tôi một tiếng bác đấy.”
Anh ta và Ngô Nghiêu gia nhập cùng nhau, cả hai đều thích chém gió, tính tình rất hợp nhau.
“Tịch Tịch, hay là cô thôi đi!” Trần Hiểu Nguyệt vỗ vỗ lưng Đỗ Tịch Tịch nói.
Đỗ Tịch Tịch nôn ra rồi lau miệng, sau đó cắn răng nói: “Không được, tôi nhất định phải đứng ở bên cạnh Lê Văn Vân.”
“Đứng cái rắm ấy.” Ngô Nghiêu nói: “Cô còn tưởng là tiểu thuyết ngôn tình à mà đòi đứng bên cạnh anh ta. Mấy người quá nhát gan, vừa rồi nhìn thấy hai tên Hồng Nguyệt kia đã bị doạ đến mức này rồi.”
“Má nó, chẳng phải tôi đã đâm anh ta một nhát à? Thận anh ta đã bị tôi đâm xuyên còn gì.” Khương Vĩ không phục nói.
Họ vừa đấu khẩu vừa lái xe lao đi trong màn đêm.
Tổ bốn người mới nhất của Người Gác Đêm đang từ từ xuất phát.