Chiến Lang Ở Rể

Chương 208: Chương 208: Tình cờ gặp Lưu Giai




Những gì ông nói không khác so với những gì Lê Văn Vân thầm nghĩ trong lòng là bao.

Hoàng Thiên Tướng là đời thứ hai, cũng là con trai ruột của Hoàng Tông Thực, để lấy được quyền thừa kế ngân hàng Tân Hải, ông ta đã hợp tác với Hầu Diệu Trần, giết Hoàng Tông Thực, khiến ngân hàng Tân Hải rơi vào cuộc nội loạn!

Trong số con cháu thế hệ thứ ba, Hoàng Gia Gia thì kém cỏi, còn Hoàng Hân lại là nữ. Dưới tình huống Hoàng Tông Thực không thể ra quyết định, cuối cùng quyền thừa kế rất có khả năng rơi vào tay con trai của Hoàng Thiên Tướng.

Sau cùng, Hoàng Tông Thực thở dài nói: “Đều là người một nhà, làm ầm ĩ lên thì cuối cùng tất cả đều xấu mặt, tôi nghĩ vẫn nên bỏ qua thì hơn. Vả lại, đoán chừng trong lòng Thiên Tướng cũng hiểu rõ, cũng coi như là đã nhắc khéo để cảnh tỉnh nó.” .

||||| Truyện đề cử: Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!! |||||

Lê Văn Vân cau mày.

Đây là chuyện nhà của Hoàng Tông Thực, bản thân ông cũng không muốn tính toán. Cho nên tất nhiên là Lê Văn Vân cũng sẽ không tiếp tục truy cứu sâu hơn nữa.

Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Nhưng như vậy thì hời cho lão già kia quá, lần trước là Hứa Giang, lần này là ông ta. Hay là, ông Hoàng à, để tôi giúp ông đánh cho lão già Hầu Diệu Trần kia một trận nhé.”

Hoàng Tông Thực bật cười, ông hiền từ nhìn Hoàng Thi Kỳ, nói: “Không cần đâu, nếu hoàn toàn trở mặt với Hầu Diệu Trần cũng không có lợi. Ông ta là bậc thầy về y dược, phần lớn người dân ở Yên Kinh đều đã từng nợ ân huệ của ông ta, sẽ nể mặt ông ta vài phần. Khách hàng chính của ngân hàng Tân Hải chúng tôi cũng đến từ tầng lớp người giàu có này. Dù sao tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, coi như nhịn ông ta một lần đi!”

Nói xong, Hoàng Tông Thực lại chuyển chủ đề: “Tôi thật sự rất biết ơn mọi người, mọi người lại cứu tôi thêm một lần nữa.”

Lê Văn Vân xua tay nói: “Ông không cần nói những lời khách sáo đó. Chúng tôi cũng rất kính trọng ông, ông đối đãi với chúng tôi như con cái trong nhà, có việc gì cần nhờ đến thì chúng tôi giúp cũng là điều đương nhiên.”

Phạm Nhược Tuyết nhíu mày, nói: “Ông cụ Hoàng, sau này ông đừng uống bừa bãi các loại thuốc khác, khoảng thời gian gần đây tôi sẽ ở lại Yên Kinh, tôi sẽ thường xuyên đến khám và kê thuốc cho ông. Đến lúc đó ông cử người mà ông tín nhiệm trong nhà đi mua là được.”

“Vậy phải phiền bác sĩ Phạm rồi.” Hoàng Tông Thực ngồi trên sô pha, chắp tay nói.

Phạm Nhược Tuyết gật đầu đáp: “Được rồi, ông cũng không nên tiếp tục nói chuyện nữa. Chúng tôi sẽ đưa ông vào đi ngủ. Phải nghỉ ngơi cho tốt vài ngày mới ổn, tuổi tác của ông đã cao, không nên quá lao lực.”

Đúng thực là Hoàng Tông Thực đã rất mệt mỏi, cơ thể cũng rất yếu.

Ông gật đầu, đồng ý với ý kiến của Phạm Nhược Tuyết.

Bọn họ lại dìu Hoàng Tông Thực vào phòng, sau khi đỡ nằm xuống, họ lại thở dài thườn thượt và bước ra khỏi đại sảnh.

Hoàng Gia Gia và những người khác đang đợi ở bên ngoài, thấy Lê Văn Vân và ba cô gái kia bước ra, Hoàng Hân vội vàng hỏi: “Ông nội tôi đâu?”

“Ông ấy ngủ rồi.”

Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn đám người nhà họ Hoàng, hờ hững nói: “Tạm thời sức khỏe ông cụ đã không còn gì nguy hiểm, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Tuổi tác của ông ấy không chịu được nhiều giày vò và đả kích đâu. Tôi không có hứng thú với chuyện đấu đá trong nội bộ gia tộc các người, nhưng các người đấu với nhau thôi, đừng làm liên lụy đến ông cụ.”

Thực ra, lúc người nhà họ Hoàng thấy khi nãy Lê Văn Vân nhằm vào Hầu Diệu Trần như vậy, bọn họ đã hiểu sơ sơ chuyện gì đang xảy ra rồi.

Hoàng Trí thở dài, Hoàng Gia Gia vô cùng tức giận, định xông ra ngoài.

“Em muốn làm gì?” Hoàng Hân hỏi.

“Em muốn đi đốt nhà chú hai!” Hoàng Gia Gia mắng.

“Vớ vẩn!” Hoàng Trí khẽ mắng: “Ông nội con để bọn họ đi là vì không muốn làm lớn chuyện lên đấy.”

“Mẹ kiếp!” Hoàng Gia Gia nghẹn uất.

Lê Văn Vân xoa mũi nói: “Đây là chuyện của nhà các người, tôi sẽ không can dự vào, cũng không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước đây.”

Hoàng Hân vội vàng cảm tạ: “Lần này thật sự cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao.”

Lê Văn Vân và ba cô gái lắc đầu, bảo bọn họ đừng quá bận lòng.

Bước ra khỏi nhà họ Hoàng, ba cô gái đều nhìn về phía Lê Văn Vân.

Anh xoa mũi, nói: “Ba người đừng nhìn anh như vậy.”

“Ông cụ Hoàng bỏ qua cho Hầu Diệu Trần vì muốn gia đình được êm ấm, hòa thuận. Nhưng em nghĩ hẳn là anh sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu.” Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói: “Từ lúc ông cụ Hoàng quen biết chúng ta đến nay, ông ấy luôn đối xử tốt với chúng ta, anh định làm thế nào?”

“Nhưng dù sao thì hôm nay chúng ta cũng không thể ra tay được. Hôm nay mà ra tay, Hầu Diệu Trần sẽ nghĩ là ông cụ Hoàng làm. Đây không phải là điều mà ông ấy muốn thấy.” Lê Văn Vân đáp.

Hoàng Thi Kỳ hừ lạnh, nhưng cô ta cũng đồng ý với suy nghĩ của Lê Văn Vân. Cô ta nhìn Phạm Nhược Tuyết, hỏi: “Bác sĩ Phạm, cô vẫn muốn đi trực đêm ư?”

“Với tình trạng hiện giờ của tôi thì e là không thể ra ngoài được.” Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Về nhà đi.”

Lê Văn Vân gật đầu, sau khi lên xe, bọn họ liền lái xe về nhà.

Lê Văn Vân ngồi ở ghế phụ lái, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đường đi, anh nhìn thấy ở một nơi cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu ở đó, có một người phụ nữ đeo kính đen và khẩu trang đang đứng bên cạnh. Hai ba người đàn ông đang vây xung quanh cô ta tựa như đang nói chuyện gì đó.

“Là Lưu Giai.” Trong lòng Lê Văn Vân hơi chấn động.

“Tiểu U, tấp xe vào lề đường một lúc.” Lê Văn Vân nói.

Lý Tiểu U lái xe tấp vào lề đường, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi nhìn thấy một người quen, ba người cứ về trước đi, tôi nói chuyện với người đó một lúc sẽ tự bắt xe về.” Lê Văn Vân nói.

Phạm Nhược Tuyết khẽ cười, nhìn về phía cách đó không xa, sau đó nói với Lý Tiểu U: “Cứ kệ anh ấy, cô lái xe đi.”

“Ừm.” Lý Tiểu U gật đầu rồi lại khởi động xe.

Đợi ba người họ rời đi, Lê Văn Vân liền đi về phía bên đó, khi đến gần, đôi lông mày anh hơi cau lại.

Lưu Giai bị ba người đàn ông kia chặn lại, đó là một thanh niên và hai người đàn ông trung niên.

Trên chiếc xe thể thao có một người phụ nữ đeo kính đen đang ngồi, đó chính là Tần Tuyết Nhi.

“Người phụ nữ này, Lưu Giai giết bố mẹ cô ta hay sao mà đến Yên Kinh cũng có thể đụng mặt nhau thế này.” Lê Văn Vân không nói nên lời.

Cùng lúc đó, giọng nói của Lưu Giai vang lên: “Tổng giám đốc Tạ, rốt cuộc các người muốn làm gì? Vấn đề bồi thường xe của Tần Tuyết Nhi đã có bên bảo hiểm lo rồi.”

“Chúng tôi không làm gì cả.” Người đàn ông được Lưu Giai gọi là tổng giám đốc Tạ kia nói: “Rất đơn giản thôi, cô qua đó thành thật xin lỗi Tuyết Nhi một câu, cô ấy hài lòng thì tôi sẽ để cô đi.”

Lê Văn Vân nhìn thời gian, khẽ nhíu mày, bây giờ đã hơn mười hai giờ, cô gái Lưu Giai này lại chạy ra ngoài một mình làm gì chứ?

Tổng giám đốc Tạ nhìn Lưu Giai, nói: “Tôi đã nói rõ ràng rồi, hôm nay nếu cô không xin lỗi Tuyết Nhi thì cô không được rời khỏi đây.”

Lưu Giai cắn răng, nói: “Được, tôi sẽ đi xin lỗi cô ta.”

Lê Văn Vân nhìn Lưu Giai, trong lòng hơi xao động.

Quả thực, nửa đêm nửa hôm, cô ta một thân con gái đối mặt với chuyện như này, không chấp nhận cúi đầu chịu thiệt thì còn có thể làm gì?

Lưu Giai đã bước đến trước đầu xe.

Đúng lúc này, cửa kính xe được hạ xuống, Tần Tuyết Nhi ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài, cười nửa miệng, nói: “Ôi chao, chị gái à, lần trước lúc ở Lâm Hải, không phải chị có Lê Văn Vân chống lưng cho mình sao? Tập đoàn Hãn Vũ chấm dứt hợp đồng với tôi rồi ký với chị, kết quả bây giờ thì sao? Chẳng qua chị cũng chỉ là một nữ phụ thôi, ở Yên Kinh, anh ta vẫn có thể giúp được chị ư?”

Lưu Giai mím môi nói: “Tuyết Nhi, chuyện lần trước đều là...”

“Chị xin lỗi như vậy là tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi đó đâu.” Tần Tuyết Nhi đeo kính đen, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.

“Vậy... cô muốn thế nào?” Giọng Lưu Giai đã như sắp khóc.

“Xin lỗi ấy à, xin lỗi chân thành nhất là phải quỳ xuống mới được.” Đúng lúc này, một người trong ba người đàn ông ở đằng sau cất giọng cợt nhả.

Lưu Giai nhìn Tần Tuyết Nhi, khóe miệng cô ta đang nhếch lên như cười mỉa mai, coi như ngầm tán thành câu nói của người kia.

Sắc mặt Lưu Giai hơi thay đổi, sau đó cô ấy mím môi, cắn răng rồi cúi người định quỳ xuống đất.

“Đừng quỳ!” Đúng lúc này, giọng Lê Văn Vân vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra, Lê Văn Vân từ từ bước ra khỏi bóng tối.

“Lê Văn Vân, sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Lê Văn Vân, Lưu Giai không khỏi có chút mừng rỡ, vội hỏi.

Lê Văn Vân mỉm cười với cô ấy, sau đó nhìn Tần Tuyết Nhi ngồi ở trong xe.

Tần Tuyết Nhi vô thức rụt cổ lại, nụ cười trên khóe miệng cũng lập tức biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.