Thần sắc Lê Văn Vân nghiêm túc nặng nề, tình huống thực rất nghiêm trọng.
Anh không ngờ rằng Hồng Nguyệt lại giăng một cái bẫy như vậy để anh chui vào. Dù đã đề phòng nhưng anh vẫn mắc bẫy.
Ngay từ đầu anh đã cảm thấy chuyện này có sắp đặt, quỷ đỏ cùng những quỷ xanh lam kia cố ý đáp xuống bên này, sau đó đến giết đội tiên phong của Người Gác Đêm!
Chẳng qua vì phân tán nên khiến một mình Lê Văn Vân rơi vào nguy cơ như thế mà thôi.
Ở nơi này, hầu như có tất cả các cao thủ hiện có của Hồng Nguyệt!
Nhìn hai người vội vàng chạy tới, anh cũng không thay đổi nhiều lắm.
Số lượng đối thủ đông đảo, nhưng anh vẫn phải trì hoãn thời gian. Hơn nữa chiến đấu với trình độ của bọn họ, người khác muốn tham dự vào sẽ rất khó. Nói cách khác, anh chỉ cần ngăn cản những siêu cấp này trong thời gian nhất định thì tốt rồi.
Anh luôn chia sẻ vị trí của mình, những người khác nhất định sẽ đến trợ giúp khi phát hiện vị trí của anh biến mất. Chỉ là... khu 46 này thực sự quá lớn, chống đỡ được bao lâu thì không phải là điều Lê Văn Vân có thể biết được.
Lê Văn Vân ném trực tiếp đao Phá Không vào người ngài Mặc đang đến, đồng thời cả đao Vô Danh cũng chấn động.
“Để mọi thứ tiếp tục hô hấp!”
Như thường lệ, anh thấp giọng hét lên một tiếng. Ngay trong nháy mắt, chân khí toàn thân anh bắt đầu dâng trào, từ trong cơ thể Lê Văn Vân tỏa ra một đợt chân khí. Anh cầm đao Vô Danh trong tay đánh về phía quỷ đỏ bên cạnh.
“Keng!”
Quỷ đỏ tản ra như một tia sáng màu đỏ, trên cánh tay của nó, trụ kiếm màu xanh lam bổ về phía Lê Văn Vân. Đao Vô Danh trong tay Lê Văn Vân hất ra, hai bên va chạm vào nhau.
Tiêm quỷ màu đỏ, thứ bọn chúng sử dụng đều không phải là là chân khí, mà là một loại năng lượng, tương tự như năng nguyên, có phần giống với chân khí. Trên người bọn chúng ẩn chứa một ít năng nguyên mới, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện chân khí.
Mà sau khi những năng nguyên này đạt đến mức siêu cấp thì gần như không có tác dụng gì nữa.
Đúng lúc này, hai cỗ năng lượng va chạm nổ tung trong nháy mắt, quỷ đỏ kia trực tiếp bị một đao của Lê Văn Vân chém bay ra ngoài.
“Chỉ có thế thôi à?” Lê Văn Vân khinh thường.
“Sao thằng nhóc này lại mạnh như vậy!” Ngài Mặc nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Trong tay ông ta cầm một thanh trường kiếm màu lam, trông khác với trụ kiếm trong tay quỷ đỏ, nhưng nhìn từ chất liệu, chúng gần như giống hệt nhau.
Ông ta bổ đao Phá Không ra, gia nhập chiến trường của Lê Văn Vân.
Thấy hai người động thủ, Ảnh Tử lấy ra hai thanh chủy thủ rồi cũng lao lên.
Bên cạnh, bà Loan không làm gì cả. Bà ta chống gậy đứng đó, lông mày nhíu lại.
“Bà bà, bà không ra tay sao?” Lúc này, Bùi Nghênh Tùng nói: “Lê Văn Vân này rất mạnh, nhưng lấy một địch hai đã quá sức. Có Ảnh Tử cộng thêm bà, tôi nghĩ chẳng mấy chốc là có thể bắt được cậu ta.”
“Bộ xương già của tôi không còn cử động được nữa rồi.” Bà ta nhẹ giọng nói: “Nhưng còn ông, ông không định uống thuốc sao?”
Khóe miệng Bùi Nghênh Tùng co giật nhẹ.
Ông ta nhút nhát, nếu Lê Văn Vân để mắt đến ông ta, ông ta có hơi lo lắng rằng mình sẽ không thể chống lại dù chỉ một đao của Lê Văn Vân, và ông ta cũng không định đi lên.
Về phần những người khác của Hồng Nguyệt, bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh bắn tên trộm. Trong trận chiến cấp độ này, siêu cấp có lẽ còn có thể tiến vào chiến trường trực diện, nhưng dưới siêu cấp hoàn toàn không cách nào tới gần.
“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Va chạm liên tục nổ ra, Lê Văn Vân đang bị đánh gọng kìm. Anh không liều chết, anh đang kéo dài thời gian. Anh phải đợi cho đến khi quân tiếp viện của anh đến.
Anh đang rất chật vật. Sự tiến bộ của anh trong giai đoạn này thực sự khá hạn chế, có lẽ mạnh hơn so với khi đối phó Demps một chút, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Dù là quỷ đỏ hay là ngài Mặc này đều có trình độ của Demps. Một chọi hai, đối với anh mà nói đã là khá quá sức, chưa nói tới bên cạnh anh còn có siêu cấp đánh lén.
Sau khi làn sóng đầu tiên va chạm với anh và chiếm được ưu thế, anh nhanh chóng bị áp chế.
Anh cố gắng hết sức để rút lui ra bên ngoài hẻm núi, nhưng cuộc tấn công tổng hợp của hàng chục người phía sau khiến anh không thể rút lui.
…
Xa xa, trong sơn động có một chiếc xe y tế đang đậu, Hàn Khiếu và Phó Hâm đều được khiêng lên xe, hai đứa nhỏ cũng đi theo sau.
Bên ngoài sơn động, tuyết rơi như lông ngỗng. Ở miền Bắc vào tháng mười đã rất lạnh rồi.
Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đều đang quấn áo khoác, Hoàng Thi Kỳ cầm điện thoại di động trên tay lên. Cô ta đang nhìn điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: “Lê Văn Vân... Hình như là đã xảy ra chuyện.”
“Hả?” Phạm Nhược Tuyết vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Cô nhìn điện thoại đi, vị trí của anh ta không hề di chuyển sau khi anh ta đến đây, hơn nữa không hề trả lời tin nhắn. Rất nhiều người đã đuổi theo đến nơi mà vị trí đã biến mất.” Hoàng Thi Kỳ nói.
“Chúng ta cũng nhanh lên!” Phạm Nhược Tuyết thở dài, dặn dò vài câu với những người ở đây, rồi kéo Hoàng Thi Kỳ nhanh chóng đến chỗ Lê Văn Vân biến mất.
…
Lúc này, trong những dấu vết chiến đấu rộng lớn do quỷ đỏ và ngài Mặc giả vờ đánh nhau để lại, có bốn thanh niên đang tiến lên.
Đó là tiểu đội của Lữ Dương và đồng đội của anh ta.
Bốn người đồng đội này đều là cao thủ đỉnh cấp hiện tại của tiểu đội Lữ Dương, bọn họ đều đứng trong top ba mươi.
“Mụ nội nó, khi anh ta đỉnh cấp có thể chém chết quỷ đỏ, khi ông đây đỉnh cấp nhất định cũng có thể. Còn bảo tôi đừng tới giết quỷ đỏ, có cái rắm ấy!” Lữ Dương vừa đi vừa vuốt cái đầu đinh của mình, hùng hùng hổ hổ nói.
Lữ Dương rất kiêu ngạo, anh ta là một thiên tài siêu cấp, thậm chí tốc độ trở thành Người Gác Đêm số 0 còn ngắn hơn so với Lê Văn Vân.
Trong số Người Gác Đêm hệ Hoa, Lê Văn Vân là một huyền thoại. Khi Lữ Dương nổi lên, nhiều người đã so sánh Lữ Dương với Lê Văn Vân. Lữ Dương tuổi trẻ khí thịnh, anh ta không nghĩ mình kém hơn Lê Văn Vân. Những việc trước kia Lê Văn Vân làm, anh ta thường đi làm theo.
Lê Văn Vân đã từng giành được huân chương Tinh Diệu khi chém chết một con tiêm quỷ màu đỏ bằng thực lực đỉnh cấp của mình. Lữ Dương cảm thấy rằng mình nhất định cũng có thể sẽ làm được.
Dưới tình huống chỉ còn lại một vài con tiêm quỷ màu xanh, hơn nữa tất cả chúng đều sắp bị phát hiện, anh ta tập hợp một vài cao thủ đỉnh cấp từ tiểu đội của mình và tìm ra nơi quỷ đỏ chiến đấu mà đám người Cố Bạch nói trong nhóm, sau đó tìm kiếm lần theo dấu vết.
Anh ta muốn gặp quỷ đỏ này trước Lê Văn Vân, sau đó anh ta muốn chém chết con quỷ đỏ này.
“Lão đại, không phải người ta đã nói rồi sao? Con quỷ đỏ này tương đương với hạng ba trên Thiên bảng. Bây giờ anh còn không phải siêu cấp, tôi cảm thấy vẫn nên đưa thứ này cho Lê Văn Vân đi!” Bên cạnh anh ta, một người đàn ông cao lớn nói.
Anh ta bây giờ là Người Gác Đêm số 27, tên là Trương Thiên Thiên.
Lữ Dương trợn to hai mắt, nói: “Cậu đừng có làm tăng chí khí người khác! Không chừng khi ông đây chiến đấu với quỷ đỏ sẽ trực tiếp đột phá đấy.”
“Lão đại, anh nhìn trong nhóm đi, tín hiệu do Lê Văn Vân chia sẻ đã biến mất.” Lúc này, một người khác nói: “Vả lại… đã biến mất hơn mười phút. Nơi biến mất cách chúng ta không xa lắm!”
“Phía trước… hình như là khu vực hẻm núi!” Trương Thiên Thiên cau mày nói: “Ở đây không có tín hiệu cũng là chuyện bình thường.”