Chiến Lang Ở Rể

Chương 220: Chương 220: Tôi cho phép cậu ngồi đây chưa?




Lê Văn Vân kinh ngạc liếc nhìn Liễu Tinh Ngữ, nói: "Cô vậy mà có lòng tốt nhắc nhở tôi ư?"

"Hừ!" Liễu Tinh Ngữ hừ một tiếng, đáp: "Tôi chỉ cảm thấy hoàn cảnh của anh thật đáng thương, cảm thấy anh cũng không quá xấu xa như tôi nghĩ. Tóm lại là nhớ cẩn thận một chút! Tôi đi trước đây!"

Liễu Tinh Ngữ nói xong, lập tức xoay gót đi lên lầu.

Sau khi thấy cô ta đã rời đi, Vương Giai Kỳ mới cất tiếng hỏi: "Anh và đám người nhà họ Liễu có mâu thuẫn với nhau hả? Tên Liễu Vân Sơn này hình như có chút quan hệ với ông nội tôi đấy, hai người họ là người cùng một thế hệ."

Lê Văn Vân gật đầu, nói: "Xem như có quan hệ đi! Không sao, tốt nhất là họ đừng đụng tới tôi, nếu họ cứ cố chấp trêu vào tôi thì… ha ha!"

Anh bật cười ha hả hai tiếng, sau đó hai người theo chân Liễu Tinh Ngữ, đi lên tầng trên!

Một lát sau, thang máy đã đưa hai người tới trước cửa sảnh tiệc, sau khi Vương Giai Kỳ đưa thiệp mời cho phục vụ, hai người thuận lợi tiến vào sảnh tiệc!

Bên trong sảnh tiệc không quá đông, chỉ đặt mỗi bốn cái bàn. Ngoại trừ bàn ra còn có một sân khấu cực lớn, có lẽ là để biểu diễn tiết mục giải trí gì đó.

Sau khi tiến vào sảnh, Vương Giai Kỳ tức khắc bước về phía một ông cụ. Ông cụ kia có mái tóc hoa râm, nhưng cơ thể vẫn tương đối cường tráng, gân cốt trông cũng rắn rỏi, ông ấy ngồi trong góc, sống lưng thẳng tắp!

"Ông nội Long!" Vương Giai Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chân đi về phía ông ấy.

Nhưng tầm mắt Lê Văn Vân lại dừng lại trên hai người khác cũng đang ngồi ở bàn đó, một trong số họ đúng là Hầu Diệu Trần, mà người ngồi ngoài cùng còn lại chính là Liễu Vân Sơn.

Hai người cũng chú ý tới Lê Văn Vân, ánh mắt cả hai lập tức tối lại.

"Kỳ Kỳ." Ông cụ Long mỉm cười, sờ đầu Vương Giai Kỳ, nói: "Ông nội cháu, cái ông già đó, tối ngày chỉ biết trốn ông thôi. Mà cũng đúng, ông ta bị ông dọa từ nhỏ đến lớn, không dám gặp ông cũng là bình thường, lúc về cháu nhớ nhắn ông nội cháu là đợi hôm nào đó ông sẽ tới gặp ông ta đó."

Vương Giai Kỳ khẽ mỉm cười nói: "Ông nội cháu còn kể rằng trước đây ngày nào ông cũng bị ông nội cháu tẩn cho một trận đó!"

Lê Văn Vân đứng bên cạnh lắng nghe, trong lòng lại cảm thấy hơi cạn lời. Bởi vì anh phát hiện mấy ông cụ bà cụ này càng già, tính tình lại càng giống như đứa trẻ.

Mấy ông bà cụ trong Người Gác Đêm cũng vậy, thường xuyên tranh luận chuyện này chuyện kia, xem ai mới là người lợi hại hơn. Đôi khi còn cãi hăng tới nỗi đỏ mặt, nổi gân cổ, vung tay quơ chân đánh nhau là chuyện bình thường.

"Vị này là…?" Nói xong, ông ấy chỉ tay về phía Lê Văn Vân, khẽ mỉm cười: "Bạn trai của cháu sao?"

Mặt mày Vương Giai Kỳ hơi đỏ lên, vội phủ nhận: "Không phải, anh ấy chỉ là bạn bè của cháu thôi."

Lê Văn Vân cũng tức khắc bước lên trước, lễ phép cúi chào: "Chào ông cụ Long, tôi là bạn của Giai Kỳ, lần này tới đây với cô ấy là muốn va chạm với xã hội một chút ạ."

Ông cụ Long ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.

Hầu Diệu Trần ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười: "Lê Văn Vân, dù mục đích cậu tới đây là để trải đời, nhưng thế nào đi nữa thì đây cũng là tiệc mừng thọ của ông cụ Long, chắc cậu không đến tay không đâu nhỉ!"

Lê Văn Vân khẽ cau mày, Vương Giai Kỳ vội vàng nói đỡ cho anh: "Quà của Lê Văn Vân đã được giao lại cho chú Lâm rồi."

Lâm Bình ngồi bên cạnh cũng khẽ gật đầu làm chứng: "Đúng vậy, vừa nãy lúc mới tới tôi đã tặng quà rồi, ông cụ Hầu à, chút phép lịch sự tối thiểu đó chúng tôi vẫn phải biết chứ."

Hầu Diệu Trần cau mày, không nói gì nữa.

Liễu Vân Sơn ngồi cạnh lại cười gằn một tiếng: "Lão Long, nếu để thằng nhóc Lê Văn Vân này xuất hiện trong tiệc sinh nhật của ông, chỉ sợ không ổn lắm đâu. Trước kia thằng nhóc này từng ngồi tù tận chín năm đấy, sau khi ra tù thì người nhà không nhận, lại trực tiếp quấn lấy Lôi Bân, còn quậy cho nhà họ Lê tới nỗi lung lay sắp đổ!"

Sự việc nhà họ Lê có thể nói là khiến cả nước phải khiếp sợ, nên tất nhiên cũng tạo ra chấn động không nhỏ ở Yên Kinh.

Phải biết rằng, chỉ xét riêng về tài lực thôi, nhà họ Lê cũng được xem nhỉ là một trong những gia tộc đứng đầu cả nước. Bây giờ họ rớt đài, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của không ít người, nên họ cũng biết đại khái có chuyện gì đã xảy ra.

Ánh mắt ông cụ Long nhìn về phía Lê Văn Vân càng thêm kinh ngạc: "Cậu chính là thằng nhóc nhà họ Lê kia."

Lê Văn Vân mỉm cười, gật đầu đáp: "Đúng vậy!"

Chuyện này không có gì khó thừa nhận cả.

Hầu Diệu Trần cười khẩy nói: "Tôi nói mà, hỏi sao cậu lại quen biết tên Hoàng Tông Thực kia, thì ra là con chó bên cạnh Lôi Bân. Sao bây giờ Lôi Bân lại đưa cậu sang bên cạnh Hoàng Tông Thực thế?"

Hàng lông mày của Lê Văn Vân cau lại, cách nói chuyện của người này thật khó nghe.

"Tôi cảm thấy loại người không biết uống nước nhớ nguồn thế này không có tư cách đến sự tiệc mừng thọ của ông đâu." Liễu Vân Sơn giương mắt nhìn ông cụ Long, nói.

Ông cụ Long nhướng mày, hai mắt hướng về phía Vương Giai Kỳ.

Sau đó ông ấy phủi tay nói: "Đừng bàn tới việc này nữa, Giai Kỳ, dẫn bạn của cháu qua bên kia ngồi đi, Nhã Lâm đợi cháu khá lâu rồi đấy, từ lúc cháu trở về Yên Kinh chưa từng tới tìm nó chơi lần nào, nó đã lải nhải với ông rất nhiều lần rồi đó."

"Vậy cháu đi đây!" Vương Giai Kỳ cười nói.

Đợi Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ đi rồi, ông cụ Long mới chau mày nói: "Hình như hai người các ông có oán niệm khá lớn với tên nhóc đó thì phải. Thật ra tôi cảm thấy cách cư xử của tên nhóc đó bình thường mà. Thằng nhãi Lê Tử Thiện kia là người tâm ngoan thủ lạt, không chỉ hãm hại cậu ta còn hại luôn cả ông cậu ta, sau khi cậu ta ra tù thì trở về trả thù cũng là chuyện thường tình thôi."

Liễu Vân Sơn ngồi bên cạnh khẽ hừ một tiếng: "Hừ, lão Long, ông không biết đâu, có lẽ khoảng thời gian ngồi tù, tên nhóc này cũng từng âm thầm luyện tập rồi. Thủ đoạn của cậu ta vô cùng ác độc, cháu của tôi, Liễu Bạch, bị cậu ta đánh một trận, phải vào viện khâu mười mũi, tới giờ mới khỏi hẳn đó!"

Hầu Diệu Trần ngồi bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt khó coi, nói: "Nhóc đồ đệ mà tôi đắc ý nhất, Hứa Giang, cũng từng bị cậu ta đánh."

"Ồ?" Ông cụ Long ngạc nhiên: "Thú vị đấy, vầy đi, tí nữa mời cậu ta lên sân khấu đấu một trận thử xem!"

Ở bên kia, Lê Văn Vân đi theo Vương Giai Kỳ tới bên cạnh một chiếc bàn, người ngồi đây đa phần đều là con gái. Khi nhìn thấy Vương Giai Kỳ tới, các cô gái lập tức đứng dậy tiếp đón, trong đó có một cô gái khiến Lê Văn Vân phải khiếp sợ khi nhìn thấy cô ấy đứng dậy!

Cô gái đó cực kỳ cao, ít nhất cũng phải hơn một mét bảy lăm, dáng người cũng rất thon thả, trông cô ấy tựa như một người khổng lồ đang đứng giữa các cô gái vậy.

Quan trọng nhất là dung mạo của cô ấy cực kỳ xuất chúng, phải nói là một chín một mười với Vương Giai Kỳ. Hơn nữa, cô ấy dậy thì rất rất thành công, ngực tấn công, mông phòng thủ, dáng người nóng bỏng như lửa!

"Giai Kỳ, em cuối cùng cũng tới rồi!" Cô ấy mỉm cười, bước lên tiếp đón, sau đó liếc mắt nhìn Lê Văn Vân đứng bên cạnh một cái, miệng nở nụ cười trêu ghẹo: "Đây là bạn trai của em hả?"

Mặt mày Vương Giai Kỳ đỏ bừng hết lên, nói: "Chị Nhã Lâm, chị đừng nói lung tung."

Sau đó cô ấy giới thiệu với Lê Văn Vân: "Đây là cháu gái của ông cụ Long, Long Nhã Lâm, đỉnh cấp, vô cùng lợi hại đó, ngay cả ông nội Hoàng và anh của tôi cũng không dám chọc vào chị Nhã Lâm đâu. Chị Nhã Lâm, đây là Lê Văn Vân, bạn của em!"

Lê Văn Vân ngạc nhiên quan sát Long Nhã Lâm, ở tuổi này mà cô ấy có thể đạt tới đỉnh cấp, đúng là rất không tệ.

Trên mặt Long Nhã Lâm cũng thoáng lộ vẻ đắc ý, nhưng khi cô ấy phát hiện Lê Văn Vân không quá ngạc nhiên, lông mày của cô ấy khẽ nhướng lên, cô ấy hỏi: "Anh cũng là người tập võ?"

"Xem là như vậy đi!" Lê Văn Vân cười nói.

"Ồ!" Long Nhã Lâm nói: "Anh ngồi bàn bên cạnh chúng tôi đi, bàn bên này toàn đàn bà con gái không à, với lại tôi cũng muốn ôn chuyện với Giai Kỳ một chút!"

Vừa dứt lời, cô ấy trực tiếp câu lấy cổ Vương Giai Kỳ.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, bước sang bàn bên cạnh ngồi. Bàn này ngồi toàn là nam, ngay cả Liễu Bạch cũng đang ngồi ở đó.

Từ khi Lê Văn Vân tiến vào sảnh tiệc, tầm mắt của cậu ta đã dán chặt lên người Lê Văn Vân. Lúc này, cậu ta đang nói gì đó với một người đàn ông cắt tóc húi cua, khi nhìn thấy Lê Văn Vân bước tới, khóe môi Liễu Bạch khẽ nhếch lên.

Ngay khi Lê Văn Vân kéo ghế định ngồi xuống, người đàn ông cắt tóc húi cua ngồi bên cạnh cậu ta bỗng nở nụ cười gằn, liếc Lê Văn Vân, nói: "Chúng tôi cho phép cậu ngồi đây chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.