Chiến Lang Ở Rể

Chương 95: Chương 95: Tôi có tính nóng nảy khi rời giường




“Tôn Húc, anh và Tô Văn bị đuổi rồi.” Trên mặt Khương Vĩ mang theo nụ cười trào phúng, nhìn chằm chằm Tôn Húc, nhàn nhạt nói.

Nói xong câu đó, Khương Vĩ chỉ cảm thấy toàn thân đều sung sướng!

Từ ngày đầu tiên đến tập đoàn Hãn Vũ, Khương Vĩ ở chỗ này khoe khoang, sau đó tại buổi họp lớp bị từng người từng người nhắm vào.

Mãi cho đến khi nói ra câu này, anh ta mới cảm thấy từ ngày Lê Văn Vân trở lại Lâm Hải, bản thân mình xác thực đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lớp trưởng ngông cuồng kiêu ngạo Tôn Húc kia, hiện tại bị đích thân anh ta đuổi việc!

Anh ta biết, bản thân của hiện tại mới chính thức gia nhập vào đám người cao cấp của Lâm Hải.

Tầm mắt của anh ta, dường như trong thời gian ngắn được mở mang rất nhiều, nương theo câu nói ấy, trong lòng anh ta cũng buông xuống rất nhiều thứ.

Ví dụ như bạn gái của anh ta!

Mặc dù Lê Văn Vân cho anh năm trăm vạn, để anh vả mặt cả nhà bạn gái lúc đó, nhưng trong lòng anh ta vẫn có cảm giác không chân thật, không nỡ.

Cho đến lúc này, anh ta mới xem như hoàn toàn hiểu rõ, loại phụ nữ như vậy, loại gia đình như thế, kết hôn! Bọn họ căn bản không xứng!

Khác với Khương Vĩ toàn thân thoải mái, trong lòng trở nên thản nhiên.

Lúc này hai mắt Tôn Húc trợn to, sau đó cả người liền xụi lơ trên ghế.

Đầu anh ta ong ong, một mảng trống rỗng, đôi mắt mất đi tiêu cự.

Chỉ ngạc nhiên nhìn Khương Vĩ rồi lại nhìn Ngưu Càn.

Hai ngày trước, anh ta hoàn toàn xem thường hai người này, hiện tại, Ngưu Càn trở thành một người có cùng cấp bậc với anh ta, Khương Vĩ cao hơn anh ta hai cấp, còn anh ta và Tô Văn lại bị đuổi việc.

Chênh lệch to lớn khiến tâm tình anh ta dường như tan vỡ!

Công ty lớn như tập đoàn Hãn Vũ, không phải nơi muốn vào thì vào.

Anh ta quả thực trẻ tuổi, có thể bò lên chức quản lý của tập đoàn Hãn Vũ ở cái tuổi này cũng coi như là có chút năng lực.

Nhưng hiện tại rời đi, tất cả lại phải bắt đầu lại.

Lôi Bân chỉ nhìn anh ta một cái, bình tĩnh nói: “Chuyện cần tuyên bố chỉ có hai việc này, có thể tan họp rồi, Tôn Húc, cậu với bạn gái cậu thu dọn đồ đạc đi làm thủ tục nghỉ việc đi!”

...

Tôn Húc bị đuổi việc, không hề đáng để Lê Văn Vân tự mình tới xem, chỉ là tiện tay mà thôi, anh ngồi xe nhanh chóng đi về phía nhà của Đặng Hân Hân!

Đặng Hân Hân không ở chung với bố mẹ, trên thực tế, gia đình cô cũng coi như không tồi, bố mẹ đều là giáo viên, người Lâm Hải bản địa, có nhà của mình, mà bản thân Đặng Hân Hân cũng không chịu thua kém, sau khi tốt nghiệp liền thi vào ngân hàng Tân Hải.

Ngưỡng cửa vào ngân hàng Tân Hải khá cao, hơn nữa chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Đặng Hân Hân đã thăng chức lên vị trí giám đốc chi nhánh ngân hàng Giang Thành. Lương một năm gần hai trăm vạn.”

Năng lực có thể thấy rõ!

Ở Giang Thành và Lâm Hải cô đều có nhà riêng.

Vốn dĩ cô cho rằng phải ở Giang Thành một thời gian dài, nhưng vì Lê Văn Vân nên cô thuận lợi được điều về Lâm Hải.

Lê Văn Vân dựa theo địa chỉ của cô, đến địa điểm, mua một ít đồ ăn sáng ở cạnh đó sau đó anh đi đến nhà Đặng Hân Hân.

Bữa sáng là do trước đó Đỗ Tịch Tịch gửi tin nhắn nhờ mua, Đặng Hân Hân đã nói với bọn họ chuyện Lê Văn Vân muốn đến nhà.

Đến trước nhà, Lê Văn Vân gõ cửa.

Rất nhanh cửa liền mở ra, Đỗ Tịch Tịch nhô đầu ra, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân liền cười hì hì nhận thấy đồ ăn sáng nói: “Cảm ơn!”

Lê Văn Vân không để ý đến, đổi giày đi vào phòng!

Trong phòng khách, Trần Hiểu Nguyệt đang luyện quyền buổi sáng, lúc Lê Văn Vân tiến vào, đôi mắt hơi sáng lên.

Không giống Đỗ Tịch Tịch che chắn kín mít, bởi vì Trần Hiểu Nguyệt tập thể dục nên mặc một chiếc áo bó hở rốn, bên dưới mặc quần giữ nhiệt, phô bày hết vóc người xinh đẹp!

Vốn dĩ Trần Hiểu Nguyệt là một cô gái ăn mặc khá táo bạo, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô ăn mặc rất mát mẻ, nhưng hiện tại thấy cảnh này vẫn khiến Lê Văn Vân chảy nước miếng!

Thấy Lê Văn Vân, Trần Hiểu Nguyệt cũng không kiêng dè quá nhiều, vẫn tập ở đó.

Hiển nhiên bộ quyền cô luyện có hơi khác so với đánh lộn bình thường, đánh lộn bình thường cùng với Sanda, bất luận là nam hay nữ, nếu muốn trở nên lợi hại, toàn thân đều phải luyện thành từng khối cơ bắp mới được.

Nhưng vóc người Trần Hiểu Nguyệt vẫn rất cân xứng.

“Đẹp không?” Đỗ Tịch Tịch thấy ánh mắt của Lê Văn Vân liền đi tới bên cạnh anh hỏi.

Lê Văn Vân ho khan một tiếng, vội vã mở miệng: “Hiểu Nguyệt, quyền pháp này cô học của ai vậy?”

Trần Hiểu Nguyệt thu lại thế đánh, thở ra một hơi nói: “Học của bố tôi, bố tôi mở võ quán ở Giang Thành.”

Lê Văn Vân kinh ngạc, đánh giá Trần Hiểu Nguyệt một hồi.

Thực tế thì trước đây anh đã có ý nghĩ đưa Trần Hiểu Nguyệt vào Người Gác Đêm, không giống Dương Cường và Khương Vĩ, Trần Hiểu Nguyệt có nền tảng nổi bật, hơn nữa tuổi tác cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Lê Văn Vân gật đầy sau đó tùy ý chỉ điểm một chút.

Theo sự chỉ điểm của Lê Văn Vân, Trần Hiểu Nguyệt phát hiện, lực ra quyền và nhiều thứ khác của mình đều có sự thay đổi lớn!

Cô kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân.

Cô biết Lê Văn Vân rất lợi hại, dù sao lúc đầu cũng tận mắt thấy anh ra tay, dưới tình huống có mười mấy người tay cầm vũ khí, một mình Lê Văn Vân cứu cô ra từ trong đám người đó.

Nhưng cô không ngờ rằng, sự chỉ điểm tùy ý của Lê Văn Vân lại khiến cô thu hoạch được nhiều như vậy.

Sau khi chỉ điểm vào chỗ, Lê Văn Vân ngồi trên sô pha nói: “À, tôi tới đây ngủ một giấc, lát nữa hai người đừng tới làm phiền tôi, tôi có tính nóng nảy khi rời giường, chẳng may làm tôi thức giấc, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện cầm thú gì đâu!”

“Ừ!”

Đỗ Tịch Tịch không tỏ ý kiến gì nói.

Lê Văn Vân từ từ ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, anh cảm thấy mũi mình có hơi ngứa, sau đó anh mở to mắt.

Đập vào mắt là một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo!

Đỗ Tịch Tịch đang đứng từ trên cao nhìn xuống lắc lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười, dùng đuôi tóc của mình quét lên mũi Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân nhìn thấy cảnh này, anh cười hì hì, bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Đỗ Tịch Tịch, kéo cô ấy về phía trước, đồng thời cả người cũng nhổm lên, lật người một cái đặt Đỗ Tịch Tịch ở dưới thân.

Khuôn mặt Đỗ Tịch Tịch tràn đầy kinh ngạc, mặt cô mở to, ngay sau đó gương mặt liền đỏ bừng.

“Anh... anh muốn làm gì!” Đỗ Tịch Tịch có hơi lắp bắp nói.

Nhìn gương mặt đỏ hồng của Đỗ Tịch Tịch, còn có đôi môi hơi mím lại, cùng với cảm giác tiếp xúc mãnh liệt, Lê Văn Vân cười nói: “Tôi đã nói là tôi có tính nóng nảy khi rời giường rồi, cô nói tôi muốn làm gì!”

Nói xong anh chậm rãi áp mặt xuống.

Mặt Đỗ Tịch tịch càng đỏ hơn, nhưng cô ấy lại không hề phản kháng kịch liệt.

“Các người...” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh, Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện cách đó không xa, Trần Hiểu Nguyệt vừa mới tắm xong, thấy một màn trên ghế sô pha, nhìn tầm mắt của Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch lướt qua đây, cô vội vàng nói: “Hai người tiếp tục, hai người tiếp tục! Tôi không nhìn thấy gì hết.”

Lúc này Đỗ Tịch Tịch mới hồi phục tinh thần, cô ấy nhanh chóng đẩy Lê Văn Vân ra: “Quỷ háo sắc!”

Lê Văn vân mỉm cười ngồi dậy, vốn dĩ anh chỉ trêu chọc Đỗ Tịch Tịch một chút, tất nhiên nếu như không phải Trần Hiểu Nguyệt đột nhiên mở miệng, có khả năng anh thật sự sẽ hôn một cái, có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ khốn kiếp!

“Tôi đã nói rồi tôi có tính nóng nảy khi rời giường, là tự cô tới tìm tới.” Lê Văn Vân nói.

Đỗ Tịch Tịch trừng mắt nói: “Đã mười một giờ trưa rồi anh vẫn còn ngủ, anh là heo à?”

Nói xong cô còn ném gối trong tay về phía Lê Văn Vân sau đó nhìn Trần Hiểu Nguyệt nói: “Hiểu Nguyệt, cậu không nhìn thấy gì hết.”

“Ừ, ừ, tớ không nhìn thấy gì hết.” Trần Hiểu Nguyệt híp mắt cười nhìn cô ấy nói.

Lúc này Đỗ Tịch Tịch mới hài lòng gật đầu rồi nhìn Lê Văn Vân: “Mau dậy chơi với chúng tôi.”

Lê Văn vân sờ mũi cũng không từ chối.

Một mình anh vốn dĩ có chút nhàm chán, anh muốn đi điều tra chuyện của mình cũng được, hay là đi tìm số hai cũng được, đều phải hành động vào ban đêm mới được

Thế là anh lại cùng Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đi dạo cả buổi trưa, đến tối mới tự ngồi xe về nhà!

Về đến nhà, anh phát hiện trên sô pha, ba người Tào Dung, Liễu Ngọc còn có Tả Hạo lại tới.

Tào Dung đang mở miệng nói: “Anh rể à, một nhà các người quả thật thuận buồm xuôi gió, lúc đầu anh là người của nhà họ Lê, quản lý cả một công ty lớn trong tay, sau này khi chuyện của Lê Văn Vân xảy ra, lại trở thành phó chủ tịch tập đoàn Hãn Vũ, lương tháng vài trăm vạn!”

“Tôi với chị hai là quan hệ máu mủ, nhưng nhiều năm như vậy, tôi thật sự chưa từng cầu cạnh anh cái gì.” Tào Dung nói: “Chuyện duy nhất cầu xin anh chính là muốn Liễu Ngọc đến tập đoàn Hãn Vũ, anh còn không đồng ý! Lần này cho dù thế nào anh cũng phải giúp tôi mới được.”

Vẻ mặt Lê Cảnh An có chút ngượng ngùng, ông ấy cười khổ một tiếng nói: “Chuyện này thật sự không phải tôi không đồng ý, ở công ty thật sự cái gì tôi cũng không quản, chỉ lấy vài đồng lương ít ỏi thôi.”

“Hừ.” Tào Dung hừ lạnh: “Tôi không tin, công ty lớn như tập đoàn Hãn Vũ sẽ tốn mấy trăm vạn nuôi anh để anh không phải làm gì sao, hơn nữa Lê Văn Vân nhất định là do anh đưa tới công ty, hai ngày trước một nhà các người còn diễn kịch với tôi, tôi về nhà càng nghĩ càng không hiểu, tại sao chủ tịch tập đoàn Hãn Vũ lại để cho một tên ngồi tù chín năm, không có học lực gì như Lê Văn Vân làm trợ lý! Nói trắng ra là anh không muốn giúp đám thân thích nghèo như chúng tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.