Chiến Lang Ở Rể

Chương 446: Chương 446: Tôi hy vọng cậu gia nhập cùng chúng tôi! 




Bên phía kia, đích đến của Lê Văn Vân là một cánh cửa khu nhà nhỏ, anh đang đứng chỗ cánh cửa.

Tin nhắn đã được gửi đi, sau vài phút, anh thấy một bóng người mặc chiếc váy dài đỏ rực đang chậm rãi bước ra từ bên trong khu nhà nhỏ.

Bất cứ nơi nào cô ta đặt chân đến, phong cảnh xung quanh nơi ấy đều xinh đẹp đến nao lòng, bảo vệ cửa sau khi nhìn thấy bóng dáng đó bước ra, hai mắt họ đều thẳng tắp về phía cô gái!

Cô ta đi tới chỗ cửa, giữ cửa mở ra và nói: “Vào đi!”

Lê Văn Vân nhìn thẳng bên trong hốc mắt cô ta, tràn ngập hưng phấn, ánh mắt đó như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn vậy.

“Mẹ nó!” Lê Văn Vân mắng thầm một câu, nói: “Hy vọng hôm nay có thể thủ thân như ngọc!”

Anh ho khan một tiếng, nhấc chân đi vào bên trong khu nhà nhỏ, lúc vừa mới đặt chân vào, Hồng Mai Quế đã dán lên người anh, tay cô ta vân vê tay Lê Văn Vân, cơ thể dựa sát vào người Lê Văn Vân.

Nơi cánh tay chạm vào, truyền đến thứ xúc cảm khiến người ta phải sung sướng.

Bên cạnh, mấy tên bảo vệ đứng nhìn ghen tị chảy nước mắt.

Lê Văn Vân đau đầu vô cùng, anh vội vàng rụt tay lại nói: “Cô đứng đắn chút đi, người đâu rồi?”

“Tôi đứng đắn chút đi sao, tôi thấy anh mới là kẻ giả bộ đứng đắn đấy, chẳng lẽ anh không muốn xảy ra chuyện gì với tôi hay sao?” Hồng Mai Quế nói, giọng điệu nghe vô cùng mị hoặc.

Mấy tay bảo vệ gác cửa nghe được lời này thì chớp chớp mắt, tức đến hộc máu!

Lê Văn Vân cau mày!

Nếu đối lại là người phụ nữ khác câu dẫn anh như vậy, thì con mẹ nó, Lê Văn Vân đã sớm nổ súng leo lưng ngựa từ lâu, nhưng đây là Hồng Mai Quế… Anh thật sự có phần không dám, người phụ nữ này tâm cơ sâu, tâm lý cũng biến thái, có quỷ mới biết rốt cuộc cô ta nghĩ gì trong đầu.

Mặc dù hiện giờ nhìn thoáng qua thì có vẻ cô ta đang muốn hợp tác với anh, nhưng dưới tình huống này thì anh rõ ràng đã liên lụy đến Vương Giai Kỳ và Trần Hi, cho nên nếu anh thật sự muốn cùng cô ta xảy ra quan hệ không chính đáng, thì có khả năng sẽ bị cô ta hạ độc.

“Hoàn toàn không muốn.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

“Đàn ông miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.” Hồng Mai Quế nói: “Lại đây với tôi đi, tôi nói cho anh biết, tối hôm nay, anh trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu!”

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào bên trong khu nhà nhỏ, để lại tay bảo vệ đứng trơ trong gió với nét mặt ghen tị không thôi.

Rất nhanh sau đó, hai người đã đi vào bên trong một căn nhà kiểu tây, lúc tới gần nhà Tây, Lê Văn Vân nhăn mày nói: “Bên trong chỉ có một tiếng hít thở, Vương Giai Kỳ và Trần Hi không có trong đó!”

“Bọn họ quả thật là không có ở đây, tôi biết tính cách của anh, nếu để anh nhìn thấy bọn họ, khả năng sẽ nói chuyện bất hòa với bà bà, thậm chí là còn ra tay với cả bà bà và tôi.” Hồng Mai Quế bĩu môi nói.

“Chúng ta là quan hệ hợp tác.” Lê Văn Vân nhìn lướt qua Hồng Mai Quế một cái thật sâu, nói tiếp: “Nếu để tôi phát hiện ra cô phản bội tôi, tôi sẽ không nhân từ nương tay, cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc gì cả!”

“Tình cảm khó hiểu!” Hồng Mai Quế bĩu môi nói: “Hiện tại hai người bọn họ vẫn đang rất an toàn, họ cũng không phải chịu bất cứ sự đe dọa nào cả.”

Dứt lời, cô ta mở cửa, sau khi bước vào, cô ta lại hướng về phía bên trong nói: “Bà bà, Lê Văn Vân tới rồi!”

Lê Văn Vân đi vào phòng, lập tức nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, bên trong phòng bếp, một bà lão với dáng vẻ khom lưng đang rửa bát bên trong. Sau khi nghe thấy Hồng Mai Quế nói, bà buông chén bát trong tay xuống, lấy giẻ lau lau xoa xoa tay, rồi chậm rãi bước ra từ phòng bếp!

Thoạt nhìn bà chỉ như một bà lão già khom bình thường không hơn không kém, nhưng lúc này đây, Lê Văn Vân lại có chút cảnh giác, anh nhìn bà lão một lượt từ trên xuống, không hiểu sao lại cảm thấy bà lão này rất không bình thường!

Đúng vậy, dưới lưới trời lồng lộng của Ám Võng ở Yên Kinh mà vẫn có thể đưa hai người phụ nữ tới Du Châu này lặng yên không một tiếng động, quả thực là một hành động khiến Lê Văn Vân phải chấn động.

Mà bà lão kia cũng đang đánh giá Lê Văn Vân, khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười tươi, bà nói: “Quả không hổ là người tuổi trẻ đã sắm vai anh hùng, năm năm trước đạt siêu cấp, nếu cho cậu thêm thời gian ba năm nữa, mặc dù cậu không đạt được đến trình độ Trác Nhất Minh, nhưng chắc cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn của Hoắc Kỳ Tư, đáng tiếc… Chiến tranh lại phải bắt đầu rồi.”

Lê Văn Vân cau mày.

Hồng Mai Quế cũng không lo lắng chuyện Lê Văn Vân sẽ ra tay ở chỗ này, nguyên tắc của Người Gác Đêm là không được ra tay trước mặt công chúng, nếu giờ Lê Văn Vân ra tay với bà lão thì ắt sẽ gây ra náo động lớn, điều này sẽ vi phạm vào điều lệ của Người Gác Đêm.

Cô ta hơi hơi mỉm cười, mở miệng giới thiệu: “Lê Văn Vân, giới thiệu qua với anh chút, đây là bà Loan, anh cứ gọi bà bà là được rồi.”

Vừa dứt lời, cô ta đi tới đóng cửa, nói: “Chúng ta đến sô pha ngồi nói chuyện đi!”

Lê Văn Vân hờ hững đưa mắt nhìn bà Loan, bình tĩnh hỏi: “Người đâu?”

“Đừng nóng vội!” Bà Loan cười nói: “Hai cô gái nhỏ đó mềm mại đáng yêu, tôi sẽ không gây thương tổn cho họ đâu, hiện tại bọn họ đang rất an toàn là khác, chỉ là bị canh giữ hơi nghiêm chút thôi ấy mà, chứ không phải chịu một chút tổn thương nào cả, chúng ta ngồi xuống đi!”

Vẻ mặt Lê Văn Vân âm u bất định, nhưng anh vẫn chọn đi tới sô pha rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bà Loan, hỏi: “Rốt cuộc bà tìm tôi là muốn nói chuyện gì?”

Bà Loan thở ra một hơi, mở miệng đáp: “Tôi là… Muốn khuyên cậu gia nhập Hồng Nguyệt, tôi nhìn thấy hy vọng từ cậu!”

Nghe thấy lời này, Lê Văn Vân nở nụ cười chế giễu, nói tiếp: “Bà cảm thấy có thể sao? Hồng Nguyệt các người, suy cho cùng cũng chỉ là chó của bọn họ mà thôi!”

Bà Loan ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân, bình tĩnh nói: “Cậu không nên từ chối vội vàng như vậy, cũng không cần thiết phải nói chuyện khó nghe đến mức đó.”

Bà nhìn Lê Văn Vân bình tĩnh nói tiếp: “Nếu chỉ là vì mượn sức tôi, thì hiện tại tôi đây từ chối luôn, nói cho tôi biết vị trí của Trần Hi và Vương Giai Kỳ, thả bọn họ, tất thảy đều sẽ ổn!”

Dứt lời, Lê Văn Vân hờ hững nhìn về phía Hồng Mai Quế bên cạnh, nói: “Còn nữa, nói cho cô một tin, Bùi Nghênh Tùng hiện tại đang nằm trong tay tôi, tôi có thể lấy mạng ông ta bất cứ lúc nào, cho nên cô muốn rời khỏi Hồng Nguyệt, cũng có thể làm được!”

Hồng Mai Quế dại ra một chút, sau đó lại nói: “Anh bắt được Bùi Nghênh Tùng ư? Bắt được ông ta ở đâu vậy?”

“Tôi tới khu Tội Ác một chuyến, bắt được ông ta ở đó.” Lê Văn Vân hờ hững trả lời.

Chuyện này, khuôn mặt vốn đầy rẫy những nếp nhăn của bà Loan kia bỗng lộ ra sự kinh ngạc, bà nói: “Cậu vào khu Tội Ác rồi sau đó lại rời đi sao?”

Lê Văn Vân khẽ gật đầu, đáp: “Đúng vậy!”

Trên mặt Hồng Mai Quế lộ rõ vẻ vui mừng.

Còn bà Loan thì thở ra một hơi, sau đó lại nói: “Nhóc con, đừng có vội từ chối tôi, hôm nay tôi tìm cậu nói chuyện là muốn để cậu tiến vào Hồng Nguyệt, cậu cứ từ từ nghe tôi nói cho xong đã, rồi sau đó suy xét gia nhập không cũng chưa muộn!”

“Tôi sẽ kể cho cậu nghe về lịch sử của Người Gác Đêm và Hồng Nguyệt!” Bà Loan thở ra một hơi, tiếp tục: “Đương nhiên, trước đó, tôi nghĩ thời điểm cậu đối phó Hồng Nguyệt, hoặc là thời điểm đối phó với những người khác, chắc chắn đã nghe nói qua một câu, lựa chọn bất đồng, đúng không!”

Lê Văn Vân trầm mặc, anh không phủ nhận, cũng không thừa nhận!

Những lời này, quả thực anh đã từng nghe nói qua, từ trong miệng Giản Hưng, từ trong miệng rất nhiều người ở khu Tội Ác, anh đều nghe qua những lời này!

Bà Loan cười cười nói: “Cậu biết khi chúng ta đối mặt với kẻ thù là cái gì, trước kia, sau khi tất thảy xuất hiện, có người lựa chọn bỏ trốn, bọn họ thành lập một tổ chức, gọi là Đi Xa, mà tổ chức này chắc hẳn cậu cũng có biết đến. Còn có một số người thì chọn thần phục, và đó cũng chính là Hồng Nguyệt bọn tôi hiện tại! Mà có một số người thì chọn phản kháng, đó cũng chính là Người Gác Đêm các cậu!”

Lê Văn Vân nghe đến đây, ánh mắt hơi hơi nhíu lại.

Còn bà Loan thì vẫn cười cười, lẩm bẩm nhấc cánh tay lên, để lộ ra một đóa hoa sen màu tím, bà nhìn cánh tay, lẩm bẩm: “Muốn biết đóa sen màu tím này có ý nghĩa gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.