Chiến Lang Ở Rể

Chương 303: Chương 303: Trở về




Chuyện này có thể xem như một nốt nhạc đệm không lớn không nhỏ, sau khi Phạm Nhược Tuyết đi vào, Lê Văn Vân cũng không quay lại, quả thật bên trong có hơi ồn ào, nên Lê Văn Vân định ngồi ở bên ngoài thêm lát nữa.

Đồng thời trong lòng cũng hơi mong đợi, có lẽ buổi tối mấy người Lý Thu và Cố Bạch sẽ tới nơi.

Đến lúc đó tiểu đội 11762, bây giờ chỉ còn lại năm người còn sống đã được tập hợp đầy đủ. Cộng thêm thành viên ngoại biên Phạm Nhược Tuyết nữa là người thứ sáu.

Một tiểu đội quân tiên phong phải có đầy đủ mười hai người.

Trước khi chiến tranh bắt đầu, Lê Văn Vân vẫn còn định tập hợp đầy đủ mười hai người.

Bởi vì có mấy người Lê Văn Vân, Hoàng Thi Kỳ, cho nên tiểu đội của bọn họ chỉ có thể đủ làm tiểu đội quân tiên phong.

Hiện tại, Ngô Nghiêu cũng có thể miễn cưỡng theo kịp bước chân của bọn họ, có lẽ Khương Vĩ cũng có tác dụng.

Lê Văn Vân hiểu rõ con người Khương Vĩ, người này phản ứng nhanh nhẹn, đầu óc thông minh, hơn nữa Vương Hồng cũng đã nói, sẽ đào tạo Khương Vĩ, đến lúc đó sức chiến đấu của bản thân sẽ không còn quan trọng như vậy nữa.

Đương nhiên, cụ thể có được hay không thì còn phải xem sau này Khương Vĩ phát triển như thế nào?

Còn hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt thì bọn họ đều không theo kịp tiến độ. Hơn nữa Lê Văn Vân đưa bọn họ đến Người Gác Đêm là vì bản thân Trần Hiểu Nguyệt có đầy đủ tố chất, còn Đỗ Tịch Tịch là tự chủ động muốn gia nhập.

Lê Văn Vân quay đầu lại, phát hiện ra Lý Giai Dao đang đỏ mặt đứng sau lưng anh.

Cô ấy vẫn buộc tóc đuôi ngựa như trước kia, gương mặt đỏ bừng, hình như đã uống chút rượu.

Từ trước đến nay Lý Giai Dao chưa từng tạo kiểu tóc, huống chi là đi tìm nhà tạo mẫu tóc.

Bình thường cô ấy sẽ để tóc mọc dài ra, ở trong thị trấn có một chỗ chuyên mua lại tóc, sau đó cô ấy sẽ cắt ngắn đi một khúc, khúc tóc đó có thể mang đi làm tóc giả hay gì đó, mà Lý Giai Dao cũng có thể bán được chút tiền để phụ giúp chi tiêu trong gia đình.

“Anh Lê Văn Vân, em có thể ngồi cạnh anh được không?” Mặc dù đã buông bỏ lòng phòng bị với đối Lê Văn Vân, nhưng Lý Giai Dao vẫn hơi e thẹn, tự ti.

Qua mấy ngày quan sát, Lê Văn Vân phát hiện Lý Giai Dao luôn thích cúi đầu.

Cho dù cô ấy rất xinh đẹp, nhưng hình như cô ấy không thích người khác chú ý đến mình cho lắm, mà đây chính là biểu hiện điển hình về sự tự ti.

“Em cứ ngồi đi, đừng câu nệ như vậy.” Lê Văn Vân nhíu mày nói.

Đến lúc đó anh phải sắp xếp trường học cho Lý Giai Dao, tất nhiên sẽ là trường loại giỏi rồi, trong đó có không ít con nhà giàu, đến lúc đó Lý Giai Dao đi tới đó, có lẽ sẽ càng tự ti hơn, thậm chí còn không dám nói chuyện với người khác, Lê Văn Vân phải nghĩ ra cách để bồi dưỡng sự tự tin của cô ấy.

Một cô em gái xinh đẹp như vậy, tự ti làm cái quỷ gì?

Lý Giai Dao ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân, mặt của cô ấy vẫn đỏ bừng, một lúc sau, cô ấy mới mở miệng nói: “Anh Lê Văn Vân, Người Gác Đêm mà lúc trước anh nói…”

“Thế nào, bọn họ rất đẹp trai đúng không?” Lê Văn Vân cười hì hì nói: “Anh Lê Văn Vân của em cũng từng như thế, hơn nữa còn đẹp trai hơn bọn họ nhiều, hai thanh đao mà anh mang trên người kia cũng được gọi là ngọc thụ lâm phong, trước đây anh được gọi là người đẹp trai nhất trong Người Gác Đêm đấy.”1

Dù gì khoác lác cũng không nộp thuế nên Lê Văn Vân cứ khoe khoang bậy bạ một trận trước đã.

Lý Giai Dao bị Lê Văn Vân chọc cười, cô ấy lắc đầu nói: “Em không tin, hôm đó em nhìn thấy có mấy người có vóc dáng đẹp hơn anh.”

“Ha ha, mấy người mà em nhìn thấy đó đều là mấy tên ẻo lả, có thể vóc dáng của bọn họ đẹp hơn anh một chút, nhưng lại thiếu chút nam tính.” Lê Văn Vân mặt không đỏ tim không đập nói.

Nghe Lê Văn Vân nói thế, Lý Giai Dao liền cười khanh khách, rồi cô ấy chợt lên tiếng: “Sau khi em tốt nghiệp rồi, cũng muốn gia nhập vào đó.”

Dứt lời, cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân, rồi chớp mắt, tràn đầy mong đợi.

Lê Văn Vân sửng sốt.

Cô nhóc này, Người Gác Đêm làm gì cô ấy còn chẳng biết, vậy mà cô ấy lại muốn gia nhập. Có lẽ hôm đó nhìn thấy một đám người mặc đồng phục đen kịt chỉnh tề, còn vác cả song đao, nên bị chấn động rồi đúng không?

Lê Văn Vân xoa đầu cô ấy nói: “Em đó, trước tiên em cứ ngoan ngoãn đọc sách đi, còn chuyện sau này thì để sau hẵng nói.”

“Ồ!” Trên mặt Lý Giai Dao lộ ra vẻ thất vọng.

Sau đó Lê Văn Vân lại bắt đầu khoác lác với cô ấy, chọc cô ấy cười đến mức vẻ mặt thất vọng ban nãy đã hoàn toàn biến mất, mà chỉ còn lại vẻ mặt tươi cười.

Ăn trưa xong, không có ai chịu rời đi, đối với họ hàng của Lý Vân mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ đi tới khách sạn cao cấp như vậy, tất nhiên phải ở lại đây lâu thêm một chút, hơn nữa Lý Vân cũng đã nói với bọn họ, buổi tối có thể nghỉ ngơi tại đây, cũng có thể tắm suối nước nóng, cho nên mọi người đều mong đợi.

Lê Văn Vân cũng không để tâm cho lắm, ăn cơm xong, anh và Phạm Nhược Tuyết cùng nhau về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì bọn họ đều là người ở trong thị trấn, đi tới đâu cũng có thể móc nối một số quan hệ, Hàn Phượng cũng có quen biết phần lớn họ hàng của Lý Vân, hơn nữa Hàn Phượng là bác sĩ, nên cũng được xem là người có tiếng tăm ở trong thị trấn.

Dưới sự giúp đỡ của Hàn Phượng, mặc dù Lý Vân đã uống say, nhưng bên này vẫn xem như duy trì được trật tự.

Về phần bọn họ ở như thế nào thì Lê Văn Vân không hề hay biết, một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, trước cửa khách sạn suối nước nóng, bên Lý Vân và Lý Giai Dao lần lượt đi tiễn khách.

Ánh mắt của mấy họ hàng bạn bè đó đều hơi phức tạp.

Có mấy người là thật lòng chúc mừng Lý Vân sau này đã được sống tốt, nhưng cũng có người là ánh mắt mang theo vẻ ghen tị.

Cho dù bọn họ phấn đấu cả đời, cũng chưa thể ra khỏi thị trấn, huống chi tới thành phố lớn như Yên Kinh để sinh sống.

Cũng có mấy người ghen ghét.

Hoặc muốn nhờ vả Lý Vân tìm công việc giúp…

Bởi vì sự thay đổi của Lý Vân, mà mỗi họ hàng bạn bè đó đều có những cảm xúc khác nhau.

Lê Văn Vân chứng kiến hết tất cả, trước mặt nhiều người, Lý Vân chỉ là một người bình thường, ông ta gần như đã sống trong thị trấn này hơn nửa cuộc đời, nên không thể nào cắt đứt quan hệ với người ở trong thị trấn và họ hàng của mình.

Có thể tưởng tượng được, sau này ở Yên Kinh, chắc chắn sẽ có không ít người tới tìm Lý Vân để tìm việc giúp, hoặc vay tiền, hoặc nhờ vả chuyện gì đó.

Đương nhiên, mọi chuyện đều phải do một mình Lý Vân tự cân bằng, Lê Văn Vân có thể cải thiện môi trường sống của ông ta, chứ không thể nào làm chủ cuộc đời ông ta.

Đợi tới khi mọi người đi về hết, trên mặt Lý Vân mới nở nụ cười.

Quả nhiên, thế giới này là hiện thực, ai cũng hy vọng có thể ngóc đầu lên mà sống tiếp.

Và Lý Vân cũng là như thế.

“Chúng ta cũng đi tới Yên Kinh thôi.” Lê Văn Vân cười nói.

Lý Vân gật gật đầu.

Đồ đạc của bọn họ đều để ở trong cốp xe, sau khi mọi người ngồi lên xe, Phạm Nhược Tuyết liền lái xe rời đi, hơn hai tiếng sau, bọn họ đã thuận lợi đi tới một trong những căn nhà mà Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết sinh sống ở Yên Kinh.

Lê Văn Vân định để lại căn nhà này cho hai người, anh không tặng thẳng một căn biệt thự cho hai cha con bọn họ, dù sao thì làm vậy cũng hơi quá mức.

Căn nhà lớn này đã đủ cho hai người sinh sống, tất nhiên Lý Vân vẫn phải làm việc, Lê Văn Vân định sắp xếp cho ông ta một vị trí quản lý nhàn hạ ở Trí Đạt, giống như công việc của bố Lê Văn Vân, không cần phải quản lý công việc, nhưng vẫn nhận tiền lương như thường.

Mà Lý Giai Dao rất tò mò và câu nệ, cả đời này, cô ấy chỉ mới tới Yên Kinh được một lần, còn là vì tham dự một cuộc thi, lúc đó là do trường học của cô ấy đã chu cấp tiền.

Bởi vì không có tiền, thậm chí cô ấy còn không ra ngoài đi dạo, mà cứ ở luôn ở đấy hai ngày rồi trở về.

Thấy nơi này bài trí cực kỳ đẹp, còn sáng sủa hơn lúc trước cô ấy đã tới Yên Kinh.

Lê Văn Vân gãi đầu mình nói: “Chú Lý, sau này chú và Dao Dao cứ sống ở đây, tạm thời cháu và bác sĩ Phạm cũng sẽ ở bên này một khoảng thời gian, sau đó sẽ rời đi, còn căn nhà này, cháu đã tìm người sang tên cho hai cha con chú rồi, về sau, nơi này chính là nhà của hai cha con chú.”

Vành mắt Lý Vân hơi ươn ướt.

Lê Văn Vân nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vội vàng nói: “Ngoài ra, chuyện ăn uống gì đó thì hai cha con chú tự giải quyết đi, chìa khóa nhà đang ở đây, chú có thể dẫn Giai Dao đi làm quen môi trường ở bên này một chút, cháu và bác sĩ Phạm bác sĩ có tý việc, nên phải ra ngoài giải quyết trước mới được.”

Tất nhiên chuyện của anh là đi gặp mấy đồng đội cũ của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.