Chiến Lang Ở Rể

Chương 238: Chương 238: Tự mình chạy về đi




Trên đường cao tốc, xe không ngừng tiến về phía trước.

Lê Văn Vân không muốn để ý đến Long Nhã Lâm, thậm chí anh còn đang hơi tức giận nữa!

Rõ ràng vừa rồi anh còn mạo hiểm tính mạng của mình cứu cô ấy, thế mà cô ấy lại dùng thân phận của mình để uy hiếp anh. Đúng thật là quá đáng mà!

Mặc dù anh có thể hiểu được tâm lý muốn báo thù cho cha mẹ cô ấy, nhưng trong lòng anh vẫn cứ cảm thấy không thoải mái, thôi dứt khoát không thèm để ý luôn.

“Anh có chịu đồng ý hay không?” Long Nhã Lâm ngồi bên ghế phó lái, nhìn Lê Văn Vân hỏi.

“Không phải chứ?” Lê Văn Vân nói: “Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, lại có kiểu lấy oán báo ân, qua cầu rút ván thế này hả!”

Long Nhã Lâm bình thản nói: “Tôi biết tôi làm như thế này không tốt, nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác, tôi muốn tham gia Người Gác Đêm, bố mẹ tôi đều là Người Gác Đêm, bọn họ đã bị người ta giết hại, tôi phải vào Người Gác Đêm, sau đó báo thù cho bọn họ!”

“Lâm Thiếu Hoa đúng không?” Lê Văn Vân nói: “Ông Long đã từng nhắc đến với tôi, nhiệm vụ gần đây của tôi chính là truy sát ông ta. Tôi đồng ý với cô, sau này sẽ giúp cô giết ông ta, được chưa?”

“Không được, tôi nhất định phải tận tay giết chết kẻ thù đã giết chết bố mẹ tôi!” Long Nhã Lâm quật cường nói.

“Cô đừng có hung hăng làm bừa!” Lê Văn Vân nói.

“Nếu anh đã không chịu đưa tôi gia nhập Người Gác Đêm, thế thì tôi sẽ lôi anh ra ngoài ánh sáng, tôi mặc kệ!” Long Nhã Lâm tùy ý nói.

Lê Văn Vân bật xi nhan, sau đó đánh xe vào lề phải rồi chiếc xe chầm chậm dừng lại.

“Xuống xe!” Lê Văn Vân quay đầu lại nói với Long Nhã Lâm.

“Gì?” Long Nhã Lâm hoài nghi hỏi anh: “Anh có ý gì?”

“Tôi vốn chỉ đồng ý với ông Long là sẽ cứu cô, kết quả giờ cứu được cô rồi cô lại còn muốn lấy oán báo ơn. Tôi cũng chẳng phải ông nội cô, không có trách nhiệm nuông chiều cô. Bây giờ cô cũng đã được cứu ra an toàn rồi, không cần thiết phải đưa cô về Yên Kinh nữa.” Lê Văn Vân nói.

Long Nhã Lâm sững sờ, cô trợn mắt hỏi lại: “Đây là cao tốc đó, anh bảo tôi về kiểu gì?”

“Tự đi bộ về!” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

“Anh…” Long Nhã Lâm cạn lời, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh… anh có biết thế nào là ga lăng không vậy?”

“Ga lăng cái rắm!” Lê Văn Vân mắng: “Tôi đã cứu cô rồi còn bị cô uy hiếp, thế mà cô còn muốn tôi ga lăng với cô ư? Xuống xe mau lên.”

“Tôi…” Long Nhã Lâm ngơ người, cô không ngờ Lê Văn Vân lại đuổi cô ấy xuống xe thật.

Cục tức của Long Nhã Lâm tựa như cũng nguôi xuống, cô ấy xuống xe, nghiến răng nói: “Xuống xe thì xuống xe, anh bắt buộc phải đưa tôi vào Người Gác Đêm, nếu không tôi nhất định sẽ vạch trần anh. Anh đưa điện thoại cho tôi, tự tôi gọi người đến đón!”

Nhưng vào lúc này, tiếng cửa kính xe kéo lên vang lên.

“Brừm!”

Ngay sau đó, tiếng dẫm chân ga vang lên, chiếc xe vọt đi ngay trước mắt Long Nhã Lâm.

Long Nhã Lâm trợn mắt há miệng đứng nhìn như trời trồng.

Cô ấy vốn nghĩ rằng Lê Văn Vân chỉ đang dọa cô ấy thôi.

Thế mà Lê Văn Vân… lại ném cô ấy trên đường cao tốc rồi tự lái xe về mất.

“Lê Văn Vân, anh là tên khốn kiếp!” Long Nhã Lâm tức giận giậm chân bình bịch.

Lúc này đã gần mười hai giờ đêm rồi đó!

Lê Văn Vân lái xe đi, khóe miệng vẫn còn nhếch lên.

Suy nghĩ của Long Nhã Lâm, Lê Văn Vân có thể hiểu được, nhưng trong lòng anh thật sự khó chịu. Cô gái này vừa nhìn đã biết là thiếu va chạm xã hội, nghĩ là ai cũng phải xoay quanh chiều ý mình.

Đương nhiên Lê Văn Vân làm như vậy cũng không yên tâm. Dù sao Long Nhã Lâm cũng là đỉnh cấp, mặc dù giờ còn cách nhà xa một chút, khoảng tầm tám mươi kilomet nhưng chắc hẳn là cô ấy cũng có thể về được.

Tâm trạng Lê Văn Vân coi như không tệ, đằng nào Hầu Diệu Trần cũng bị anh giải quyết rồi, chuyện của Phùng Vĩ cũng coi như đã xử lý thuận lợi.

Anh đạp mạnh chân ga, khoảng tầm một giờ sau đã thuận lợi về đến tiểu khu. . ngôn tình ngược

Trong nhà, mấy người Phạm Nhược Tuyết vẫn chưa ngủ, nhìn thấy Lê Văn Vân về đến nhà, Hoàng Thi Kỳ vội vàng hỏi: “Sao rồi? Giải quyết xong chưa?”

Lê Văn Vân gật đầu trả lời: “Ừ, cũng coi như giải quyết xong xuôi một mớ phiền phức không nhỏ.”

“Thế thì tốt!” Phạm Nhược Tuyết khẽ thở phào một hơi: “Nếu không cũng khó mà bàn giao với ông Long. À đúng rồi, anh đưa Long Nhã Lâm về nhà chưa?”

“Anh vứt cô ta lại trên đường cao tốc rồi.” Lê Văn Vân nhún vai nói.

“Hả?” Ba người Phạm Nhược Tuyết đều bất ngờ, cả ba cùng nhìn về phía Lê Văn Vân, Lý Tiểu U lắp bắp: “Anh… anh bỏ người ta lại trên đường cao tốc á?”

“Đúng rồi. Cái cô gái đó, tôi cứu cô ta rồi, cô ta còn uy hiếp tôi, bảo tôi đưa cô ta vào Người Gác Đêm. Nếu tôi không đồng ý với cô ta, cô ta sẽ vạch trần tôi, làm tôi tức đến mức cứ thế bỏ cô ta lại trên đường luôn, cho cô ta tự đi về.” Lê Văn Vân nói.

Hoàng Thi Kỳ, Phạm Nhược Tuyết, Lý Tiểu U: “...”

“Mười hai giờ đêm thế này anh lại bỏ một cô gái lại một mình trên đường cao tốc, Lê Văn Vân, chắc trên đời chỉ có mỗi anh làm thế mất.” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Nhưng cô gái đó đúng thật là không hiểu chuyện.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Cô ấy hình như cũng là đỉnh cấp rồi nhỉ, chắc là cũng không có chuyện gì được đâu.”

“Vốn dĩ là thế mà, chỉ có Long Ưng Đài chiều chuộng cô ta quá đà thôi.” Lê Văn Vân nhếch khóe miệng nói: “Tôi đi tắm cái đã, mai còn phải đi làm nữa.”

Nói xong anh chạy vào nhà vệ sinh.

Nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Lý Tiểu U mới nhìn Phạm Nhược Tuyết nói: “Anh Lê Văn Vân thế này… chắc sau này ế nhăn răng mất!”

“Chứ còn phải nói!” Phạm Nhược Tuyết bĩu môi nói.

Hoàng Thi Kỳ cười hi hi nói: “Ế nhăn răng càng tốt, đến lúc đó nhỡ có không kiếm được vợ thật thì cùng lắm tôi gả cho anh ấy!”

Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn cô ta một cái rồi cúi thấp đầu, không nói gì thêm.1



Trên đường cao tốc từ Tân Thành về Yên Kinh.

Có một chiếc xe chở hàng cỡ lớn, trên xe chất không ít hàng hóa, ở phần đuôi xe, nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện ở đó có một thân hình mềm dẻo bám lên trên đuôi xe. Hai tay cô ấy níu lấy lan can xe chở hàng, cứ treo lủng lẳng như thế.

Cuồng phong gào thét thổi cho mái tóc ngắn của cô ấy dựng hết cả lên.

Chính là Long Nhã Lâm chứ còn ai nữa!

Là một cao thủ đỉnh cấp mà lại phải bám theo xe trên đường cao tốc, đối với cô ấy mà nói cũng không tính là gì.

“Lê Văn Vân đáng chết! Tên Lê Văn Vân thối tha!”

Cô ấy bám vào đuôi xe, vừa đi vừa dùng chân đạp đạp xe hàng chửi mắng: “Anh lại dám vứt tôi lại trên đường cao tốc, một người phụ nữ xinh đẹp thân hình đẹp đẽ như tôi đây, mà anh lại dám bỏ tôi lại giữa đường cao tốc. Anh có phải là đàn ông không, anh có còn là đàn ông không!”

Cuộc đời cô ấy có bao giờ bị đối xử như vậy đâu! Hơn nữa lúc này nhìn cô ấy còn cực kỳ chật vật.

Chiếc xe chậm rãi đi vào trạm thu phí, lúc này cô ấy mới nghiến răng nhảy ra khỏi xe, đi vòng qua trạm thu phí, hướng về phía Yên Kinh.

Bởi vì cô ấy vẫn luôn dùng điện thoại quét mã trả tiền nên giờ không mang điện thoại, trong tay cũng không có tiền, cô ấy chỉ có thể đi bộ.

Đi bộ nửa tiếng đồng hồ Long Nhã Lâm mới về được đến nhà!

Vừa đến cửa nhà, cô ấy liền nhìn thấy ông Long Ưng Đài đang đợi mình.

Trong nháy mắt mũi cô ấy liền cay cay, nước mắt cũng ào ào chảy ra.

Đúng vậy, cô ấy khóc rồi!

Kể cả lúc được Lê Văn Vân cứu ra cô ấy cũng vẫn duy trì dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng bị Lê Văn Vân bỏ lại trên đường cao tốc, phải bám xe hàng hơn một tiếng đồng hồ, hít gió cả tiếng, giờ về đến nhà cô ấy mới thấy vô cùng uất ức, không nhịn được mà bật khóc.

“Cháu không có chuyện gì là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Long Ưng Đài đi đến ôm Long Nhã Lâm nói: “Nếu mà cháu xảy ra chuyện gì không may, ông cũng không biết phải đối mặt với bố mẹ cháu thế nào!”

“Ông nội! Cháu xin lỗi.” Long Nhã Lâm hít hít mũi nói.

“Lần này phải cảm ơn Lê Văn Vân chu đáo mới được, ngày mai ông cháu ta phải mời cậu ta một bữa!” Long Ưng Đài nói.

Long Nhã Lâm nghiến răng nói: “Ông nội, con muốn tự mình mời anh ta một bữa, ngày mai con đi tìm anh ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.