Chiến Lang Ở Rể

Chương 321: Chương 321: Tự sinh tự diệt




Ở bên đường quốc lộ, Liễu Ngọc lệ rơi đầy mặt, cảm xúc cả người cô ấy đã sắp sụp đổ.

Không dưng cô ấy lại bị Doãn Thi Đan bắt cóc, sau đó bị đưa đến một thành phố xa lạ, bị vứt bỏ giữa đường phố.

Mấy ngày nay cô ấy luôn sống trong cảnh nơm nướp lo sợ. Cô ấy không biết rốt cuộc đây là đâu, nhưng mà nó khiến cho cô ấy cảm thấy không có lấy một chút cảm giác an toàn nào cả.

Xe đi trên đường không nhiều, dường như cả thành phố đều vô cùng vắng vẻ. Trên đường cũng rất ít người qua lại, hơn nữa cho dù thỉnh thoảng có một người đi qua nhưng ánh mắt họ nhìn cô ấy đều có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Sau khoảnh khắc cảm xúc sụp đổ ngắn ngủi, Liễu Ngọc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô ấy vội vàng rút điện thoại và ví tiền trong túi ra.

Doãn Thi Đan không lấy đồ của cô ấy đi. . Truyện Đông Phương

Cũng không làm cô ấy bị thương.

Chỉ là để cho cô ấy tự sinh tự diệt ở nơi này mà thôi.

Đương nhiên nếu như Lê Văn Vân biết được chắc chắn sẽ mắng hết lời. Đối với cô gái không hiểu sự đời như Liễu Ngọc mà nói, để cho cô ấy tự sinh tự diệt ở nơi này có lẽ còn khó khăn hơi cả việc giết chết cô ấy.

Nơi này không có một chút liên hệ nào với thành phố bên ngoài cả.

Nơi này cũng không phải là nơi dựa vào tài nghệ là có thể sinh sống được, tiền của những thành phố khác cũng không thể nào sử dụng được ở đây.

Khu Tội Ác có đồng tiền riêng của nó.

Liễu Ngọc lấy di dộng ra muốn gọi điện cho người ta đặt vé máy bay rời khỏi nơi này.

Nhưng mà lúc cô ấy rút điện thoại ra lại phát hiện di động không có tín hiệu.

Lần này sự bất lực lại dâng lên trong người cô ấy, cô không biết nơi này là chỗ nào, cảm giác tủi thân lại bắt đầu ùa về.

“Huýt…”

Đúng vào lúc này một chiếc xe thể thao mui trần đột nhiên dừng lại trước mặt cô ấy. Ngay sau đó một tiếng huýt sáo vang lên, người ngồi bên ghế phó lái nhoài người ra than thở nói: "Yo, người đẹp đi có một mình thôi à, sao em lại khóc ấm ức thế, thật khiến anh đây muốn bảo vệ em... "

Liễu Ngọc nhìn thấy người này, theo bản năng liền lùi về sau hai bước.

Người đàn ông này quá kỳ lạ, anh ta cởi trần, trên đầu có thắt bím tóc, mũi đeo khuyên, trong lúc nói chuyện có thể nhìn thấy đinh tán xỏ trên lưỡi anh ta.

Tai anh ta cũng đeo khuyên tai rất to, phần thân trên cởi trần tràn đầy hình xắn, không có chỗ da nào là không có vết mực.

Điều quan trọng nhất chính là Liễu Ngọc nhìn thấy trên eo anh ta có đeo hai con dao găm, trong tay còn nắm một cây đao dài.

Ăn mặc như vậy ở trong khu Tội Ác là điều hết sức bình thường nhưng mà ở thời đại hòa bình hiện tại, trong thành phố hòa bình mà Liễu Ngọc lớn lên thì ăn mặc thế này thật sự quá là khủng bố.

“Anh… Anh muốn làm gì?” Liễu Ngọc kinh hoàng bật thốt lên.

“Tôi muốn làm gì ư?” Người đàn ông kia cười toét miệng nói: “Người đẹp đừng sợ, anh chỉ muốn ngủ với cô em thôi mà.”

Liễu Ngọc ngẩn ra dường như không ngờ rằng lại có người ăn nói lộ liễu với cô ấy như vậy.

Vừa nói người đàn ông kia còn vươn tay về phía cô ấy như muốn bắt lấy cô.

Cả người Liễu Ngọc đã sắp ngất đi.

“Soạt soạt…”

Đúng vào lúc này chợt có tiếng bước chân vang lên. Ngay sao đó một người phụ nữ trung niên nhanh chóng chạy tới trước mặt Liễu Ngọc. Liễu Ngọc rất ít khi nhìn thấy người phụ nữ nào lại chạy nhanh như vậy.

Bà ta chạy tới trước mặt cô ấy, giơ tay tóm lấy tay cô rồi nói: “Cô gái mau đi với tôi đi.”

Lúc này Liễu Ngọc không quan tâm được nhiều nữa, trong nháy mắt cô ấy cảm thấy người phụ nữ trung niên này chính là chúa cứu thế, bàn tay bà ta nắm lấy cô ấy lại ấm áp thế này.

Cô ấy không dám nghĩ nhiều, lập tức chạy theo sau bà ta, cắm đầu chạy về phía xa.

“Haiz đáng tiếc quá, lại bị mụ già này cướp đi rồi.” Người đàn ông xăm đầy mình nói.

“Được rồi, hình như người phụ nữ trung niên kia là bà chủ của Dạ Lai Hương. Người bị bà ta dẫn đi thì sau nay anh vẫn có thể ngủ cùng được mà, chỉ là phải bỏ ra chút tiền mà thôi.” Người lái xe là người nước ngoài đội mũi lưỡi trai cất lời: “Bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”

Người đàn ông xăm nói: “Aiz, anh không hiểu gì cả, cô ta vừa nhìn đã biết là cô gái vừa mới đến khu Tội Ác này, loại phụ nữ này rất sạch sẽ, chinh phục cũng rất sướng. Anh hiểu mà, muốn ngủ cùng với một người phụ nữ sạch sẽ ở khu Tội Ác thì phải trả số tiền khá lớn đấy.”

“Được rồi đừng phí lời nữa, mau chóng đi tới khu Đông đi, chính sự quan trọng hơn.” Người đội mũ lưỡi trai nói.

Người đàn ông xăm mình lẩm bẩm thầm mắng: “Mụ nội nó, mẹ kiếp đám người kia đúng là vô tích sự, một sòng bạc đang yên đang lành lại bị mấy kẻ mới tới khu Tội Ác đập phá.”

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe thể thao khởi động lái chạy về phía khu Đông của khu Tội Ác.



Lê Văn Vân đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra trong khu Tội Ác, lúc này máy bay đã bắt đầu vững vàng khởi hành.

Máy bay là máy bay chuyên dụng của Người Gác Đêm, trên máy bay được đặc biệt chuẩn bị một tiếp viên hàng không phục vụ bọn họ.

Cô tiếp viên hàng không rất xinh đẹp đang ngồi cách đám người Lê Văn Vân không xa, còn Cố Bạch đang tán tỉnh cô tiếp viên này.

Đương nhiên, danh tiếng của Cố Bạch trong Người Gác Đêm phải nói là không chấp nhận được, cô tiếp viên kia đương nhiên cũng sẽ không để ý tới anh ta, nhưng cũng không ngăn cản Cố Bạch tiếp tục thả thính.

“Trăm nhân ắt có quả, báo ứng của cô chính là tôi.”

“Người đẹp ơi, cho số điện thoại đi.”

“Có biết tại sao mắt tôi lại đẹp như thế không? Bởi vì trong mắt tôi có cô đấy.”



Cái tên này có thể liên tục phun ra mấy lời sến sẩm hai tiếng đồng hồ mà không lặp lại, Lê Văn Vân nghe đến nỗi da gà da vịt trên người rơi đầy đất.

Anh dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì lệch múi giờ nên lúc này đám người Lê Văn Vân ở đây vẫn là buổi tối.

Bên ngoài cửa sổ cũng là một khoảng tối đen.

Phạm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, cô nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng kì lạ.

Thành phố thần bí trên hòn đảo này cô đã từng nghe qua rất nhiều lần nhưng mà từ trước đến nay chưa từng đặt chân tới.

Người Gác Đêm có một số người trong thành phố này, bọn họ có nhiệm vụ điều tra một số thông tin về khu Tội Ác và sau đó cố gắng tìm mọi cách chuyển thông tin đó ra khỏi thành phố.

Thành phố này được phép vào nhưng không được phép ra, cô có chút lo lắng về lần trải nghiệm của chuyến đi này!

“Bác sĩ Phạm.” Lê Văn Vân quay đầu nhìn cô: “Từ đây qua đó phải mất mười mấy tiếng nữa, đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi được chút nào, anh kiến nghị em có thể ngủ một lát đi.”

Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Em không buồn ngủ!”

Vừa nói xong, trên gương mặt quanh năm lạnh lùng của cô chợt lộ ra một vẻ tươi cười, cô nói: “Đối với khu Tội Ác này trước giờ em chỉ mới nghe nói thôi. Anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc đây là nơi như thế nào.”

Nghe thấy lời cô nói, sắc mặt của Lý Thu ngồi bên cạnh bỗng trở nên quái dị. Anh ta nhìn Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Bác sĩ Phạm, chắc là cô đã nghe thấy danh hiệu của lão đại chúng tôi rồi đúng không?”

“Thánh chủ của khu Tội Ác à?” Phạm Nhược Tuyết hỏi ngược lại.

Trương Vãn Hà cười nói: “Đúng vậy, lão đại chúng tôi chính là nhân vật phong vân của khu Tội Ác này đấy. Có điều chúng tôi cứ úp mở trước đã, đến lúc đó cô sẽ biết ngay thôi.”

Tiểu đội 11762 đã từng được Lê Văn Vân dẫn dắt đi tới khu Tội Ác chấp hành nhiệm vụ. Tất cả đến đây rồi sau đó toàn bộ lại rút lui.

Đương nhiên Lê Văn Vân cũng biết năm đó bọn họ có thể an toàn rời khỏi đây, ở trong đó e là nhất định có liên quan đến Trác Nhất Minh.

Dù sao vị kia ở khu Tội Ác cũng là có tên trên Thiên bảng, chỉ là thấp hơn so với Trác Nhất Minh một bậc, xếp thứ hai Thiên bảng.

Trong khi mấy người đang chuyện trò vui vẻ, máy bay đã xuyên qua tầng mây, một đường bay về phía trước.

“Ngủ một lát đi.” Lê Văn Vân nói với Phạm Nhược Tuyết.

Phạm Nhược Tuyết nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu bảo: “Cho em mượn vai anh dùng một chút.”

Vừa nói cô đã dựa đầu lên vai Lê Văn Vân rồi từ từ nhắm mắt ngủ say.

Cố Bạch thấy cảnh tượng này, ánh mắt sáng bừng lên đi tới bên cạnh tiếp viên hàng không cười hì hì nói: “Người đẹp cho tôi mượn bờ vai dùng một lúc đi.”

Tiếp viên hàng không trừng mắt nói: “Cái anh háo sắc nổi danh này tránh xa tôi một chút đi!”1

Không khí trên máy bay vô cùng tốt đẹp.

Trên gương mặt Lê Văn Vân cũng lộ ra nụ cười sau đó anh nghiêng đầu sang một bên, gối cạnh đầu Phạm Nhược Tuyết, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong nháy mắt trông bọn họ giống như một đôi yêu nhau.

Lê Văn Vân ngủ một giấc này vô cùng yên ổn, anh không biết đã ngủ bao lâu, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai mình: “Thưa các vị hiện đã tới điểm đến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.