Chiến Lang

Chương 15: Q.1 - Chương 15




Cô thở dốc, nâng tay đánh hắn lại bị hắn bắt được, kéo tay cô lên đỉnh đầu, đè lên tường.

“Buông ta ra!” Trong lòng cô kinh hoàng, hoảng sợ hét nhỏ, sợ hắn sẽ thật sự cường bạo cô ở đây, sợ sẽ vì thế mà bị người khác phát hiện ra, sợ bị phát hiện xong sẽ rơi vào địa ngục muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

“Buông cô? Dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì cô là con gái sao?” Đôi mắt đen của hắn âm u, tràn ngập tức giận và dục vọng, thở gấp, khàn khàn nói: “Kỹ nữ làm việc vì tiền, ai trả tiền người đó chính là ông chủ. Cô cho rằng đàn ông sẽ nâng niu kỹ nữ? Cô cho rằng người không có chút kinh nghiệm nào như cô có thể đùa giỡn đàn ông? Cô cho rằng có thể dựa vào cơ thể đầy sẹo xấu xí này hấp dẫn được đàn ông? Có lẽ ta nên dạy cô cách lấy lòng đàn ông, dạy cô lợi dụng cái miệng nhỏ nhắn đáng chết này của cô đúng cách….”

“Buông. . . . . . Buông ta ra. . . . . .”

Cô không muốn mình yếu thế, không muốn thể hiện sự sợ hãi ra ngoài, nhưng cô không thể ngăn cơ thể run rẩy, không thể khống chế nước mắt chảy xuống.

Cơn giận của hắn vẫn còn, nhưng sự sợ hãi của cô làm hắn nguôi giận hơn một chút.

Cô sợ hãi như thế, thân hình bé bỏng run rẩy dữ dội như vậy.

Hắn hận mình làm cô sợ; hận cô làm hắn không thể không khiến cô sợ; hận mình lúc này rồi mà vẫn muốn không để ý đến sự chống cự của cô, chôn sâu mình vào trong thân thể cô, khiến cô siết chặt lấy mình, bắt cô phải tiếp nhận hắn.

Hắn hận cô khiến hắn thấy rõ mình đã sớm biến thành con quái vật.

Hắn không muốn biến thành quái vật, nhưng chết tiệt là tất cả đều đã muộn, không còn kịp nữa rồi. Hắn giết người, rất nhiều người, trải qua rất nhiều cuộc chiến. Từ lâu hắn đã không còn là bé trai năm đó, đời này hắn đã không còn hi vọng nữa rồi. . . .nhưng cô vẫn còn có cơ hội, còn có cuộc sống của mình.

Trán hắn nổi gân xanh, bắt mình phải dừng lại, nhưng không thể lùi lại được. . . .còn chưa được. Cảm giác chôn mình giữa hai chân cô rất tuyệt, thân thể căng cứng của hắn hò hét không chịu rời đi.

Nhưng cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, trong đôi mắt to tràn ngập hoảng sợ, toàn thân căng như sắp đứt.

Đúng vậy, lúc cô đối mặt với hắn thì nên có vẻ mặt này, cô phải sợ hắn. . . . nhưng trước giờ hắn chưa khi nào thích dáng vẻ này của cô.

Hắn không muốn cô sợ hắn.

Hắn buông lỏng tay ra, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy nước mắt của cô, khàn giọng nói: “Đàn ông sẽ không để ý đến cảm nhận của cô, sẽ không vì cô nói không muốn mà dừng lại, sẽ không vì cô nói buông ra mà thả cô ra. Chúng chỉ biết lợi dụng thân thể của cô, chỉ muốn phát tiết trên người cô, đến khi làm xong sẽ trở về cuộc sống của mình”.

Cô vì sự đồng cảm của hắn mà thở dốc, vì đôi mắt đen sâu không thấy đáy của hắn mà đau đớn; vì yếu thế hơn hắn mà cảm thấy nhục nhã, đôi mắt ẩm ướt khép lại.

Nhưng giọng nói khàn khàn đau khổ của hắn lại gần sát bên tai, chui vào trong lòng.

“Cho nên, đừng ngu xuẩn đến mức vứt bỏ tự tôn và sự kiêu ngạo của cô. Hãy nhân lúc còn cơ hội mà rời khỏi đây thật xa, quên chuyện báo thù này, sống qua ngày. Nếu không cô không những phải trả giá bằng thân thể và tính mạng của mình, mà còn có linh hồn và trái tim cô nữa.” Hắn dán lên môi cô nói, gằn từng tiếng, nóng như lửa làm cô bị bỏng.

Cô có thể cảm nhận được hắn đang dịu dàng vuốt ve mặt cô, có thể nếm từng chữ động lòng mà hắn nói.

“Sau đó chờ cô phát hiện ra chuyện dơ bẩn gì mình cũng đã làm, trên tay trên người là vết máu không tài nào rửa sạch, ngay cả tim cũng đã biến thành màu đen, ngay cả cô cũng không nhận ra bản thân nữa, khi soi gương sẽ chỉ thấy một con quái vật máu lạnh. Đến lúc đó, kẻ cô phỉ nhổ, căm ghét sẽ không phải là ta mà là sự lựa chọn của chính bản thân cô.

Cơ thể cô run lên, không kìm được mà mở mắt ra, chỉ nhìn thấy đau khổ và hối hận khó diễn tả bằng lời trong mắt hắn.

Giây phút ấy, cô biết hắn không phải đang nói cô mà là nói chính hắn.

Cô kinh sợ mở to mắt nhìn hắn, á khẩu không trả lời được, chỉ có đôi môi khẽ run.

Bỗng dưng, hắn chuyển tầm mắt, kéo quần dài của cô lên, bó bộ ngực của cô vào trong mảnh vải, gần như thô lỗ kéo lại áo cho cô, sau đấy mới lùi ra.

Khi hai chân chạm đất cô có chút lảo đảo, cô đưa tay ôm lấy đôi môi sưng đỏ đang run rẩy, chỉ có thể hoảng hồn dựa vào bức tường gỗ sau lưng, hai mắt đẫm nước mắt mông lung nhìn người đàn ông trước mắt.

“Cổ Mã sẽ đưa cô ra cuối đội, hắn sẽ tìm người chăm sóc cô. Chỉ cần cô quản được cái miệng mình, đừng xen vào việc của người khác, ngoan ngoãn làm việc, một ngày nào đó cô sẽ tìm được cơ hội rời đi.” Hắn cầm lấy cánh tay cô, cô thở hổn hển lảo đảo đi theo, cũng chẳng có sức phản kháng lại.

Như chấp nhận số mệnh, cô bị hắn nửa kéo nửa lôi đến nơi đóng quân của Cổ Mã. Trước lều của Cổ Mã, thủ vệ vừa thấy hắn thì tự động tránh ra, thậm chí còn vén rèm lên hộ hắn, cũng bảo với hắn rằng Cổ Mã đã đi ra ngoài, sẽ trở lại ngay.

Hắn kéo cô vào lều, lúc này mới thả cô ra.

Cô không đứng vững, ngã xuống đất.

Trong chớp mắt ấy, hắn vươn tay ra, nhưng sắp chạm vào cô lại vội rụt về .

Cô thở hổn hển, ngước đôi mắt đầy nước nhìn khung cảnh xa hoa trước mắt.

Nơi này hoàn toàn khác với chỗ của hắn, thoải mái, ngăn nắp và sạch sẽ. Mỗi một tấc đất đều trải thảm dệt nhiều màu đẹp đẽ. Ở giữa là lò sưởi, có một cái lò bằng sắt, trên lò sắt là một chiếc ống thông thẳng lên đỉnh lều, không để khói lọt ta ngoài.

Trong lều ngoài hòm quần áo, giường, thậm chí còn có một cái bàn nhỏ, trên bàn là một đĩa màu ngọc lưu ly bày đủ loại hoa quả khác nhau.

Hắn không đợi cô đứng lên, lạnh lùng nói: “Đừng có gây chuyện, những người khác không kiên nhẫn như ta đâu.” Nói xong, hắn xoay người định đi, lại nghe tiếng cô thở gấp, lạnh giọng trào phúng.

“Ngươi nói hắn sẽ chăm sóc ta? Tới khi nào? Cây đổ bầy khỉ tan. Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ chẳng kết cục tốt đẹp.”

Hắn siết chặt nắm tay hơn, tàn nhẫn bỏ lại một câu.

“Vậy cô cũng đành tự cầu nhiều phúc thôi.”

***

Hắn đi rồi

Tú Dạ trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông kia, nhìn hắn nhấc rèm cửa lên, thong thả đi ra ngoài.

Thân thể cô rất đau, lưng cô cũng đau lâm râm, bộ ngực vì bị hắn nhào nặn thô lỗ mà phát đau, cổ tay cũng còn vết hồng do bị hắn siết chặt.

Thân thể của cô rất đau, thật sự rất đau, nhưng trái tim trong lồng ngực cũng siết chặt, không hiểu sao lại đau hơn cơ thể gấp mấy lần, mấy trăm lần.

Đương nhiên không phải vì hắn, đương nhiên không phải vì hắn.

Cô hận người đàn ông đó, cô rất hận hắn.

Hắn khiến cô nhìn rõ bản thân mình, hận mình không thể đổ hết mọi tội lỗi lên người hắn.

Khi cô bò dậy, mới phát hiện phía sau đai lưng có cái gì đó. Cô rút ra nhìn. . . .chẳng biết tên khốn kia lại dắt con dao của hắn vào đai lưng cô từ lúc nào.

Hắn cho cô con dao hắn luôn mang theo.

Ai cần hắn quan tâm? !

Cô không cần sự đồng cảm của hắn, không cần sự thương hại của hắn! Không cần! Cô ném mạnh con dao ra ngoài.

Con dao giản dị va vào cọc gỗ chống lều, rơi xuống phát ra tiếng leng keng, nằm trên thảm dệt.

Lớp bao màu lá cọ sẫm cũ kỹ, sợi dây buộc quanh chuôi đao để chống trơn vì dùng lâu nên như đã hợp làm một với chuôi đao khiến con dao nằm trên thảm dệt đủ màu càng trở nên nổi bật hơn. Cô thở dốc, lau nước mắt trên mặt, nhưng không thể nào không chú ý đến con dao bắt mắt như vậy.

Đáng ghét! Đáng chết!

Phát tiết tức giận xong, lý trí cũng quay về. Cô muốn sống tiếp thì phải có vũ khí phòng thân. Cô phải thừa nhận rằng hắn đúng, cô hận bản thân phải nhận sự bố thí của hắn, nhưng cô biết rõ hơn ai hết dao của hắn lợi hại đến mức nào. Hắn giữ gìn đao kiếm của hắn rất tốt, mài vô cùng sắc.

Mắng thầm một tiếng, cô đứng dậy đến nhặt con dao lên, giấu vào trong mảnh vải buộc ngực, mang theo bên người.

Cô biết một ngày nào đó cô sẽ phải dùng đến nó.

Không phải dùng để tấn công người khác thì là để tự sát.

Cô hi vọng không phải phương án thứ hai.

***

Khi ra ngoài, hắn nghe thấy tiếng cô ném đồ. Hắn biết cô ném con dao đi, nhưng hắn không quay đầu, ép mình phải quay về doanh nô lệ.

Từ nay về sau, cô không còn là phiền phức của hắn nữa.

Cô sống hay chết cũng chẳng liên quan đến hắn.

Hắn đi thẳng về cái lều cũ nát cách biệt một trời với cái doanh trướng xa hoa của Cổ Mã, ném ít phân ngựa vào lò sưởi, sau đó ngồi xuống thảm bắt đầu lau vũ khí của hắn. Lửa cháy chầm chậm, khói trắng lượn lờ bay lên, thông qua lỗ hổng trên mái bay ra ngoài.

Việc hắn làm vào cuối ngày là mài tất cả vũ khí đến mức sắc bén nhất, bôi dầu xong mới nằm xuống thảm, gối đầu lên cánh tay mà ngủ.

Trong lều thật yên tĩnh.

Cái ổ của cô ở đây, cách bên trái hắn không xa lắm. Hắn không cho cô cơ hội thu dọn đồ. Không giống chỗ hắn, chỗ Cổ Mã ăn ngon mặc ấm, ngay cả thảm trải trên đất cũng tốt hơn cái thảm hắn cho cô nhiều.

Hắn nhắm mắt lại, không để mình nhìn vào cái thảm trống rỗng kia nữa.

Cô ở chỗ Cổ Mã sẽ được chăm sóc tốt hơn, cô đi làm tôi tớ còn tốt hơn làm lính nô lệ.

‘Ngươi cho rằng tên gian thương kia sẽ không cưỡng bức rồi giết chết ta? Sẽ không bán ta đi làm quân kỹ? Ngươi cho là gia quyến quân Mông Cổ sẽ không ngược đãi ta?’

Hắn bực bội nhíu mày, xoay người lại.

Chết tiệt, Cổ Mã sẽ không, cũng không dám. Để đưa cô đến cuối đội, tên kia đã lấy của hắn năm mươi lượng bạc. Cổ Mã nhìn giống quan binh, nhưng thực chất lại là thương nhân, hắn biết đạo lý lấy tiền làm việc.

‘Chính ngươi cũng từng là nô lệ, ngươi biết số phận của nô lệ. Nô lệ không phải là người, là chó, là súc sinh, là vật phẩm có thể hy sinh….’

Hắn không cho rằng tên kia có gan đắc tội với hắn.

‘Cây đổ bầy khỉ tan. Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ chẳng kết cục tốt đẹp.’

Những lời nói lạnh lùng của cô lại mang theo sự mỉa mai và tuyệt vọng.

Khóe mắt hắn giật giật, bất an xoay người.

Chết tiệt! Đưa cô đến cuối đội là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra được. Cô không thể ở lại đây, không chỉ vì trong đám lính nô lệ có thể đã có người phát hiện ra giới tính của cô, mà trên hết là bởi hắn không cho rằng mình có thể tiếp tục nhịn, không ra tay với cô.

Muốn cưỡng bức cô là chuyện rất đơn giản. Muốn vứt bỏ lý trí với lương tâm đã mất từ lâu là chuyện rất đơn giản.

Rất đơn giản.

Vừa rồi hắn đã chứng minh chuyện này. Trong lòng bàn tay hắn dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cô, dường như vẫn có thể ngửi được hương vị trên người cô.

Nhịp tim dồn dập, da thịt mịn màn, nơi tròn trịa mềm mại mượt mà. . . . . .

Nhũ hoa của cô cọ vào lòng bàn tay thô ráp của hắn. Hắn biết là vì cô sợ hãi chứ không phải hưng phấn. Nhưng cảm giác đó vẫn rõ ràng như thế, tuy chỉ cọ qua lớp quần nhưng hắn đã suýt nữa bắn ra. Hắn nhớ nơi cứng rắn của hắn cách lớp vải sắp đâm vào trong thân thể nóng ấm của cô, khiến dưới hông hắn cứng rắn phát đau.

Hắn không thể giữ cô ở đây, như thế sẽ khiến hắn thật sự biến thành dã thú, biến thành quái vật.

Mà hắn biết chỉ cần có lần đầu tiên, hắn sẽ không dừng lại được. Một khi đã vượt qua ranh giới đó, hắn sẽ ép cô ngày đêm thỏa mãn dục vọng của mình. Hắn sẽ thật sự coi cô là của hắn, sẽ ham muốn nhiều hơn, sẽ muốn rời khỏi nơi này, sẽ yêu cầu xa vời những thứ mà hắn vốn không nên mong ước, cho đến khi hắn hại chết cô và chính mình.

Cô đến ở với gia quyến quân Mông Cổ sẽ tốt hơn, Cổ Mã hứa sẽ xếp cô đến gia đình tốt.

Chỉ cần cô không làm loạn, cô sẽ ổn thôi.

Tốt hơn ở đây.

Nhưng trời ạ, cảm giác chạm vào cô. . . . . . Thật sự rất tuyệt. . . . . . Trong bóng tối, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, không thể khống chế đưa tay vào trong quần, nắm lấy chính mình bản thân, bắt đầu ma sát. Tưởng tượng rằng cô đang tiếp nhận, bao bọc lấy hắn; tưởng tượng cô vươn tay ôm cổ hắn; thân hình bé bỏng vặn vẹo khát vọng thuận theo hắn; tưởng tượng hơi thở ấm áp của cô, tiếng thở gấp rên rỉ lướt qua tai hắn; tưởng tượng con tim đang đập dồn dập của cô áp vào tim hắn; tưởng tượng cô chủ động quấn lấy hắn, muốn hắn, khát vọng hắn. . . .

Thân thể hắn cứng ngắc, bắn ở trong tay mình. Hắn biết rõ chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.

Cô gái đó hận hắn.

Đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn vì đã giết mẹ cô.

Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn không nhịn được nhớ tới ánh mắt cô nhìn hắn lúc hắn đạp tên nô lệ kia. Cô nhìn thẳng vào hắn, không hề có chút sợ hãi nào, đôi mắt dường như nhìn thấu tất cả.

Dường như cô biết hắn đang nghĩ gì, cô biết sự bất đắc dĩ của hắn.

Đó là ảo giác.

Hắn thở dốc, tự nhủ rằng chỉ vì cô bắt đầu không sợ hắn mà thôi. Cho dù cô thật sự biết, cô cũng sẽ không vì thế mà tha thứ cho hắn, hoặc có tình cảm gì với hắn ngoại trừ thù hận.

Vừa nghĩ vậy hắn lại nhớ đến đôi mắt đẫm nước của cô.

Hắn biết mình đưa cô đi là đúng, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên những khả năng xấu nhất giống như lời cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.