Nhưng trái tim lúc này lại đau đớn như bị bóp ra máu.
Đôi mắt cô đẫm lệ nhìn hắn, chờ hắn xoay người rời đi, nhưng người đàn ông này chỉ lùi lại một bước, sau đó cởi quần áo trên người.
Cô thất thần nhìn hắn, kinh ngạc hỏi, “Chàng đang làm cái gì vậy?”
“Ta muốn tắm rửa.”
Dứt lời, hắn ngồi xuống, quỳ gối trước mặt cô, đưa tay cởi đai lưng của cô.
“Cùng nàng.”
Trong lòng cô hoảng hốt, đưa tay ngăn cản hắn. Nhưng hắn không để cho cô cự tuyệt, hắn hôn lên nước mắt của cô, cởi quần áo của cô. Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng khi bàn tay chạm vào lồng ngực ấm nóng của hắn, cô lại chỉ muốn kéo hắn tới gần, cảm nhận sự tồn tại của hắn.
“Đi. . . . . .” Cô run rẩy định đuổi hắn. Nhưng trong giây phút ấy hắn lại kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt cô vào lòng, để ngực cô áp lên ngực hắn, tim liền tim.
Cô ngừng thở, lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, chỉ còn trái tim vẫn đang đập điên cuồng và dòng nước mắt ấm nóng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng làn da ấm áp của hắn, nhịp tim mạnh mẽ của hắn, hơi thở nóng cháy của hắn.
“Nàng có thể không nói với ta vì sao lại khóc.” Hắn ôm cô, giọng nói khàn khàn bên tai cô: “Ta cũng có thể giả vờ như nàng không khóc. . . . . .” Trên tóc hắn vẫn còn mùi khói, trên mặt có tro bụi, giọng nói vì hít phải quá nhiều khói mà trở nên trầm khàn hơn bình thường.
“Nhưng đừng cự tuyệt ta, đừng. . . . . . Đẩy ta ra nữa. . . . . .”
Nghe hắn đau đớn yêu cầu, cô không nhịn được đưa tay ôm hắn, run rẩy khóc òa lên.
Hắn cởi dây buộc váy của cô, cởi đi vật cản trở cuối cùng giữa hai người, để hắn và cô có thể dùng càng nhiều da thịt cảm nhận đối phương.
Giây phút ấy, cô biết hắn không chỉ cởi quần áo, cô không chỉ trần trụi về thân thể, mà còn có cả trái tim.
Hắn dùng thân thể vây bao bọc cô, hôn môi cô, nói những lời thì thầm nhẹ nhàng khàn khàn bên tai cô, khiến cơ thể cô tê dại. Tuy rằng cô không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi.
Lúc hắn muốn cô, cô không cự tuyệt hắn, cô còn bức thiết vội vàng hơn hắn. Cô cần cảm giác thân mật không gì sánh kịp này, cần cảm giác hắn thật sự hòa vào cô, cảm giác hắn thật sự còn sống, sống ở trong cơ thể cô. Cô tham lam hôn môi hắn, vuốt ve hắn, vặn vẹo vòng eo, kẹp chặt hai chân, để hắn tiến vào càng sâu.
Hắn rên rỉ ra tiếng, một tay đỡ mông eo cô, một tay âu yếm tấm lưng trần của cô.
Cô ôm chặt hắn, không biết xấu hổ đưa lưỡi vào trong miệng hắn, tiếp tục giạng chân ngồi trên người hắn, cảm giác hắn vì sự ma sát của cô mà thở dốc, càng trở nên cứng rắn hơn.
Sau đó, ngay khi cô sắp không chịu nổi, hắn rốt cục cũng không khống chế được đẩy mạnh lên trên, điên cuồng chạy nước rút. Cô không nhịn được yêu kiều rên lên một tiếng trong miệng hắn, run rẩy trong lòng hắn. Hắn không dừng lại, cô chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt đẫm lệ cũng hắn tiến vào một lần cao trào mới.
Cô vì cảm giác cực hạn ấy mà thất thần, chỉ có thể run rẩy thở dốc, nước mắt nóng bỏng chảy xuống như chuỗi hạt trân châu. Hắn dùng lưỡi, liếm hôn những giọt lệ của cô.
Hành động ấy không hiểu sao khiến cô được an ủi. Hắn ở trong cơ thể cô khiến cô thỏa mãn, hắn như tự nhiên liếm hôn nước mắt cô khiến cô an tâm, hắn quay lại bên cô chứ không rời đi khiến cô hạnh phúc.
Hắn vẫn quỳ, mà cô vẫn đang ngồi trên người hắn.
Cô có thể cảm nhận được hắn đang vuốt ve tấm lưng trần trụi ướt mồ hôi của cô. Cảm giác ấy thật thoải mái, thật dễ chịu. Cô không hề biết rằng được người khác xoa lưng lại có thể. . . Cô bỗng giật mình hoảng hốt, cơ thể cứng đờ.
Hắn đang sờ lưng cô.
Tú Dạ đột nhiên hoàn hồn, kích động lùi lại, thậm chí vì quá hoảng hốt mà suýt ngã, nhưng hắn kịp thời ôm lấy cô.
Hắn sợ hết hồn, không nhịn được mắng: “Chết tiệt! Nàng làm gì vậy? Nàng sẽ tự hại mình ngã chết đấy!”
“Buông ta ra. . . . . .”
Trời còn chưa tối hẳn, hắn sẽ nhìn thấy, nhìn thấy sự xấu xí của cô, nhớ lại cô xấu xí tới nhường nào, cô biết.
Tú Dạ kích động muốn xoay người trong lòng hắn, hắn để cô xoay nhưng bàn tay lại ôm eo cô. Cô muốn kéo tay hắn rời khỏi lưng cô, nhưng hắn không chịu, tay hắn giữ chặt eo cô, trong mắt bỗng nhiên hiện lên sự tức giận, bừng tỉnh và ảo não.
“Chết tiệt, là vì những lời ta nói lúc trước. Đúng không? !”
Khuôn mặt cô trắng bệch, lập tức cứng đờ.
Hắn biết hắn đoán đúng rồi. Hành vi và vẻ mặt của cô đều khẳng định một điều là hắn đoán đúng. Cô vì không muốn hắn sờ được, không muốn hắn nhìn thấy lưng cô nên mới đột ngột nhảy khỏi lòng hắn, suýt chút nữa té ngã.
“Chết tiệt! Ta đã nói rồi, nàng rất xinh đẹp, tuyệt đối không hề xấu! Khi đó ta nói những lời trái lòng vì không muốn nàng đi tìm những tên đàn ông khác!”
Cô nhìn hắn, ôm lấy cơ thể mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nói: “Ta biết nó rất xấu, ta sờ được, cũng nhìn thấy một ít.”
Hắn tức giận trừng mắt nhìn cô gái nhỏ quật cường trước mặt.
Hắn chịu đủ rồi!
Hôm nay hắn nhất định phải giải quyết vấn đề này, chuyện này thật sự quá mức hoang đường. Cô cùng giường chung gối cùng hắn lâu như vậy, sao cô vẫn cho rằng vết thương trên lưng cô sẽ ảnh hưởng tới dục vọng của hắn đối với cô?
Nhìn vẻ mặt tự ti, đôi mắt chất chứa đau khổ của cô, hắn biết dù mình có nói gì đi nữa cũng dụng. Hắn đành ép cô xoay người, giữ eo cô, cúi đầu hôn lên tấm lưng chằng chịt vết sẹo của cô.
“Chàng làm gì vậy? Buông ta ra!” Cô hít vào một hơi, hoảng loạn giãy giụa né tránh môi lưỡi nóng ấm của hắn. Nhưng hắn quá mạnh, còn đè cô lên trên tường.
“Trương Dương, chàng không cần. . . . . . A. . . . . .”
Cô đỏ mặt thở dốc, thấy hắn vén tóc cô lên, dùng môi lưỡi âu yếm tấm lưng trần trụi của cô, liếm hôn sau gáy cô, lưng cô, đi dần xuống dưới, khiến cô run rẩy không thôi.
“Chàng đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Làm vậy. . . . . . Ưm. . . . . . A. . . . . .”
Hắn ngồi xuống, liếm mút sau lưng cô, khiến cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân, khiến cô không thở nổi, ngay cả nói cũng không hoàn chỉnh. Môi lưỡi hắn lại hướng lên trên, liếm, mút, bàn tay không ngừng vuốt ve sau gáy cô, bên hong cô. Lúc hắn quay lại trong thân thể cô, đã trở nên vô cùng thô cứng.
Hắn duỗi tay đến trước người cô, kéo cô về phía sau, khiến cả người cô áp chặt lên người hắn. Hắn ghé vào bên tai cô, khàn khàn nói nhỏ.
“Nhìn đi, cho dù khắp người nàng là sẹo, cũng không thể ngăn cản đàn ông muốn nàng, không thể ngăn cản ta muốn nàng. Ôi trời, thậm chí ngay cả khi trên người nàng chồng chất vết thương, yếu ớt tái nhợt, sốt cao không giảm, chỉ còn lại một hơi, trong đầu ta vẫn chỉ nghĩ đến việc muốn nàng, ngay cả nước suối lạnh như băng cũng không thể dập tắt được dục vọng của ta.”
Lời hắn nói, khiến cô run lên.
“Ở khe suối đó sao?” Cô khàn giọng thở dốc.
“Đúng vậy, ngay ở khe suối đó.” Hắn ghé vào tai cô, thừa nhận nói: “Nàng khiến ta cảm thấy mình giống như một con thú hoang, chỉ là một kẻ cầm thú.”
Lời này tuyệt đối không ngọt ngào chút nào, nhưng nó lại khiến toàn thân cô nóng lên.
“Ta thích ngực nàng vừa tay ta, khiến ta có thể nắm bằng một tay; ta thích vành tai nhạy cảm của nàng, khi ta ghé vào tai nàng nói nó sẽ đỏ lên; ta thậm chí còn thích cái miệng nhỏ nhắn nói nhiều của nàng, mặc dù nó đang cằn nhằn ta. Còn có mùi thơm trong veo trên người nàng; ta thích nàng nửa đêm giấu ta lén lút lau người. Lưng của nàng rất đẹp, mỗi ngày ta đều muốn đưa tay vuốt ve nó, thử xem nó có thực sự mềm nhẵn như sữa dê không. Khi ta phát hiện Tháp Lạp Cổn làm lưng nàng bị thương, ta thật sự muốn giết hắn ngay lập tức.” Sau đó hắn lại cúi đầu xuống, liếm hôn vết sẹo trên lưng cô, vừa rút ra tiến vào thân thể cô vừa khàn khàn nói: “Những vết sẹo ấy không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng chút nào cả. Chúng nó không xấu, bởi vì chúng nó ở trên cơ thể nàng.”
Lời hắn nói, cảm giác hắn mang lại thật ngọt ngào, khiến cô không khống chế được. Cô xấu hổ không chịu nổi, nhưng hắn lại hôn môi cô, tiến thật sâu vào cơ thể cô, hoàn toàn phóng thích.
Cô kiệt sức đứng không vững, nếu không có hắn từ sau đè cô lên tường, cô đã sớm gục ngã xuống đất rồi. Đúng lúc này, hắn lùi lại, ôm lấy cô đã hoàn toàn vô lực, sải bước tới bể đã đổ đầy nước ấm, để cô ngồi trên chân hắn, gối lên đầu vai hắn.
Lúc hắn lại đưa tay đến tấm lưng trần của cô, cô hơi run rẩy, nhưng không kháng cự, chỉ bám lên đầu vai hắn, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng vào cổ hắn.
“Chúng nó thật sự không xấu.” Hắn nhỏ giọng nói cho cô: “Nàng không cần để ý như vậy. Khi ta hôn nàng, chúng nó sẽ biến thành màu hồng, khiến ta biết nàng hưng phấn, bởi vì muốn ta mà hưng phấn.”
“Đừng nói nữa. . . . . .” Cô đỏ bừng cả mặt, nâng tay che miệng hắn.
Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng lại cười khẽ ra tiếng.
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong nhà tắm, khiến cô vừa thẹn lại lúng túng. Khi hắn ngừng cười, bàn tay nhẹ âu yếm lưng cô, cô lại phát hiện thực ra cô thích nghe hắn cười, thích nhìn hắn cười, thích cuộn mình ở trong lòng hắn. Không chỉ trần trụi về da thịt mà dường như ngay cả trái tim cũng gắn bó.
Cô tì cằm lên vai hắn, mặc hắn trấn an mình. Nước ấm nhẹ nhàng dập dờn, cô nhắm mắt, nghe tiếng tim hắn đập, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại đã là đêm khuya, cô thậm chí không biết hắn ôm cô về phòng như thế nào, đặt cô nằm lên giường từ khi nào.
Cô cũng không để ý, chỉ thấy hắn còn đang nằm bên cạnh, ôm cô.
Cô cảm nhận nhịp tim của hắn, ngửi thấy trên người hắn vẫn lưu lại mùi khói, dù đã tắm rửa vẫn không hết được, trái tim lặng lẽ thít chặt.
Cô không kìm chế được nâng tay lén vuốt ve đuôi tóc có chút cháy sém của hắn, sau đó là vết bẩn không thể rửa sạch hoàn toàn trên mặt hắn.
Thật ngốc. . .
Người đàn ông này sao lại ngốc như vậy.
Không chăm sóc bản thân cho tốt, chỉ lo cho cô.
Ai có thể ngờ người đàn ông tưởng chừng thô lỗ như hắn lại biết săn sóc, nặng tình đến vậy?
Khi mới gặp nhau, còn tưởng rằng hắn máu lạnh vô tình, kết quả người đàn ông này lại vì cô mà làm tất cả mọi chuyện.
Đột nhiên, một nỗi xúc động không tên dâng lên, khiến cô lặng lẽ xuống giường, khoác thêm áo, đốt nến, rút ra một tờ giấy, mài mực, nhấc bút, bắt đầu vẽ.
Người con gái cúi đầu viết chữ bên bàn quá nhập tâm, thế cho nên không phát hiện hắn đã tỉnh, còn xuống giường.
Gió thổi qua cửa sổ, lướt qua cơ thể cô, khiến cô bất giác co rúm lại, nhưng cô vẫn tiếp tục vẽ.
Hắn không biết nửa đêm cô còn dậy viết cái gì, vẽ cái gì mà lại khiến cô tập trung đến mức này. Tới gần nhìn liền ngẩn cả người.
Hắn không biết chữ, nhưng có thể nhận thấy đó là một tấm bản đồ thành. Cô đã vẽ xong bản đồ, đang vẽ một cái gì đó hắn chưa bao giờ thấy, một loại dụng cụ. Đó là một cái rương gỗ rất lớn, còn có ống dẫn đến trong rương, trong rương có chất lỏng, phía trên có cái gì đó giống máy bơm nước.
Cô tập trung như vậy khiến hắn không muốn quấy rầy cô, liền ngồi ở sau lưng cô, giúp cô chắn gió lạnh, ở bên chờ cô.
Tú Dạ vẽ xong nét cuối cùng mới phát hiện bên cạnh ấm áp lạ thường, chẳng biết từ lúc nào đã không còn gió thổi đến, chỉ có hơi thở đều đều ấm nóng. Cô ngẩn ra, quay đầu mới nhìn thấy hắn ngồi ở sau lưng, cũng không biết đã ngồi bao lâu. Cô bỗng đỏ mặt, hỏi: “Chàng dậy rồi à? Sao không gọi ta?”
“Nàng đang bận.” Hắn nói.
Tim cô khẽ run lên, chỉ thấy hắn nâng tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô.”Nàng vẽ cái gì vậy?”
Tú Dạ khẽ cắn môi, sau một lúc phân vân, mới nói: “Vọng lâu, ta chỉ gắn thêm bánh xe.”
“Ta biết vọng lâu trông như thế nào.” Hắn chỉ vào tấm tranh cuối cùng, nói: “Ý ta là bức này, nó giống mãnh hỏa du quỹ [1].”
[1] “Mãnh hỏa du quỹ” là loại súng phun lửa trong chiến tranh Trung Quốc cổ đại. Là kiểu súng phun lửa đầu tiên trên thế giới.
Nàng không biết hắn hiểu được bao nhiêu về mãnh hỏa du quỹ, nhưng hắn đã nhiều năm đánh trận, biết dụng cụ chiến tranh này cũng là điều dễ hiểu. Từ xưa đến nay, vũ khí luôn truyền bá xa nhất, nhanh nhất.
Cô rũ mắt xuống, khẽ cắn môi.
“Đó là cái gì? Nàng đang vẽ cái gì?” Hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô, vuốt cánh môi khẽ run của cô, hỏi, “Nói cho ta.”
Cô nắm chặt bút, hít một hơi thật sâu, sao đó ngước mắt nhìn hắn, nói: “Ta sửa lại mãnh hỏa du quỹ, thêm vài thứ, khiến nó có thể chứa nước. Tủ dầu chỉ có thể chứa ba cân, nhưng tủ nước dài hơn rộng hơn có thể chứa tới năm mươi cân, chỉ cần gắn trên vọng lâu, mỗi hai trăm mét đặt một xa lâu, phái người trông coi, ngày đêm cắt lượt thay phiên. Nếu gặp cháy có thể dùng ngựa kéo tới chỗ cháy, từ vọng hỏa lâu dùng tủ nước phun nước cứu cấp dập tắt lửa.”
Vọng lâu vốn được xây để trinh sát địch lúc chiến tranh, mãnh hỏa du quỹ dùng khi đánh giặc, chuyên môn phóng hỏa. Gắn máy bơm vào phía trên có thể phun cả dầu và lửa cùng một lúc giống như rồng lửa, những nơi dính lửa đều cháy trụi.
Hắn không ngờ cô lại có thể kết hợp vọng lâu và mãnh hỏa du quỹ, biến hai loại dụng cụ chiến tranh này thành lầu xe cứu hoả.
Phần lớn chữ trên bản vẽ hắn không hiểu, nhưng hắn có thể thấy những số liệu kỹ lưỡng cô viết trên đó. Hắn biết đó là số liệu kích cỡ chính xác, chứ không phải một bản vẽ cẩu thả bất khả thi. Cô vẽ rất tỉ mỉ, ghi chú tường tận. Kể cả những chi tiết nhỏ nhất cũng được vẽ phóng đại, đánh dấu kích cỡ. Cô còn bọc thêm vòng sắt bên ngoài tủ nước, nâng cao sức chịu đựng.
Hắn tin rằng nếu hắn cầm bản vẽ đưa cho thợ mộc xem, bọn họ nhất định có thể làm ra được.