Cô thậm chí còn yêu cầu đào lỗ ở trong bốn mặt tường thành, rồi chôn hũ xuống dưới.
Đám thợ trợn tròn mắt, rốt cục có người không nhịn được thắc mắc.
“Cái này gọi là hũ gọi đất nghe, nếu có người đào địa đạo từ ngoài thành vào, chúng ta chỉ cần canh ở chỗ này là có thể nghe thấy tiếng đào đất.”
Bọn họ nghe vậy liền sửng sốt, mặc dù có chút hoài nghi nhưng vẫn làm theo. Có người thử đào, quả thật có thể nghe thấy tiếng, mọi người lập tức bội phục.
Khi cô lấy ra một bản vẽ khác muốn thợ mộc cùng thợ rèn làm theo, mọi người vừa nhìn thấy bản vẽ liền kinh ngạc, sững sờ trợn mắt.
“Đại tẩu, tẩu. . . . . Tẩu định đặt cái này ở đâu?” Thợ rèn Á Lịch Sơn Đại nhìn, không nhịn được hỏi.
“Trên cửa thành.” Cô nắm chặt hai tay, “Trương Dương nói nếu làm được thứ này chúng ta có thể ngăn cản xe công thành, thậm chí khiến tướng địch không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Chúng ta cần cọc gỗ chắc chắn một chút.”
“Đúng vậy, phải thật chắc .”
Vũ khí thủ thành khổng lồ kia thật sự quá kinh người, từ đó về sau, không còn người thợ nào dám nghi ngờ cô nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại đi tìm đám phụ nữ nhờ họ giúp thu gom vải cũ trong thành, may thành hơn ngàn lá cờ màu đen, lại căng thuộc da thành hơn trăm chiếc trống.
Lúc Tú Dạ bận rộn chạy ngược chạy xuôi trong thành thì hắn tự mình dẫn người giục ngựa về phía tây bắc ngoài thành rút dầu đen; đào chôn cự mã ở khu cát ngoài thành, dùng gỗ mỏng che đậy rồi lại trải cát vàng lên; đặt bẫy đá cùng vạc chứa dầu đen trong đầm lầy, đào thêm giếng ở trong thành, thu gom tất cả những thứ có thể sử dụng trong thành.
Hắn tận dụng tối đa thời gian dạy đám đàn ông nắm giữ bí quyết chiến đấu, muốn họ nhớ từng loại tiếng trống, hiệu lệnh, cùng với màu cờ chỉ huy cơ bản.
Khi hắn cùng những đội trưởng đội bảo vệ thảo luận chiến lược cô cũng ở bên, có mấy lần cô không nhịn được chen lời, chỉ ra những chỗ cần chú ý. Mới đầu, đám đàn ông còn có chút không quen khi cô tham gia thảo luận việc quân, nhưng khi bọn họ phát hiện cô tinh thông các phương pháp thủ thành thì hoàn toàn không ý kiến gì nữa.
Mặc dù cô luôn nói những gì mình biết đều là ý của hắn, cô chỉ chuyển lời thay nhưng vẫn khiến người ta chú ý, mọi người dần dần nhận ra sự đặc biệt của cô.
Mỗi ngày, đều có người từ Hỏa Châu trốn tới, lính trinh sát hắn phái lên núi cũng xác nhận đại quân đang hướng về nơi này.
Không khí trong thành càng ngày càng khẩn trương, người duy nhất vẫn không thay đổi có lẽ chỉ có A Linh.
Tú Dạ không biết A Linh nghĩ như thế nào, nhưng cô ấy dường như cũng không có ý rời thành. Cô đã thử đánh tiếng, nếu cô ấy muốn rời đi Trương Dương sẽ phái người đưa cô ấy đi.
A Linh nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Tay đại phu trong thành đã chạy mất rồi, cô biết không?”
“Biết.”
A Linh hừ lạnh một tiếng, chỉ bỏ lại một câu: “Nếu ta đi, sau khi khai chiến chắc cô sẽ khỏi ngủ luôn nhỉ?”
Tú Dạ cảm động, không biết nên nói gì, chỉ có thể cảm kích xúc đầy một bát cơm cho cô ấy.
Đến ngày thứ bảy, trong thành có mấy tên đào binh tới, có người bị đao kiếm đả thương nên đội Quạ Đen tìm cô về chữa thương. Cô vừa vào cửa, người bị thương nhìn thấy cô liền sững sờ sau đó đột nhiên xông lên, ôm lấy cô giống con gấu, còn nhấc bổng cô lên cao, phát ra tiếng hô kinh người.
Tất cả mọi người sợ hết hồn, nhóm quạ đen rối rít rút đao rút kiếm, hét lớn: “Làm cái gì thế hả? Mau dừng tay! Mau thả tẩu tử xuống!”
Bạn của người bị thương lại càng sợ hãi hơn, sắc mặt trắng bệch, la lên: “A A! Cậu làm cái gì thế? ! Mau thả con gái nhà người ta xuống!”
Cô vốn cũng đang sợ hãi nhưng nghe người nọ gào thét, mới phát hiện người đàn ông ôm cô không phải ai xa lạ mà là A A.
Nhưng Ba Đồ Nhĩ đã dùng chuôi đao đập vào huyệt thái dương của A A, đoạt cô lại.
Thấy đại đao của những người đàn ông còn lại sắp chém xuống, cô vội xông lên phía trước, hô lớn: “Dừng tay! Ta biết hắn! Hắn là bạn của ta!”
Lời này, khiến đội bảo vệ đang vung đao kịp thời dừng lại. A A lại định xông lên ôm cô.
Nhưng lần này, một bàn tay luồn qua bên eo cô, kéo giật cô về phía sau cách xa tầm tay A A, một đấm đánh A A ngã xuống đất.
Cô kinh ngạc, quay đầu, lại nhìn thấy hắn.
“Chàng làm cái gì vậy. Đó là A A.”
“Ta biết.” Hắn trợn mắt nhìn cô, nổi trận lôi đình quát: “Nhưng nàng là người phụ nữ của ta, điều này có nghĩa là hắn không được phép động tay động chân với nàng!”
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, bên cạnh lại có người phát ra tiếng chửi đầy kinh ngạc.
“Mẹ kiếp? ! Tiểu Dạ, cậu là nữ? !”
Cô và hắn cùng quay đầu lại, mới thấy A Lợi Lạp mặt trắng bệch nhìn cô trừng trừng, sau khi thấy rõ người đàn ông đang ôm cô lại càng sợ tới mức lùi lại một bước, “Ngài. . . Ngài. . .”
Tú Dạ chen ngang ngắt lời A Lợi Lạp trước khi hắn kịp nói: “Chàng là Trương Dương, là tướng công của ta!”
A Lợi Lạp nhìn cô, lại nhìn người đàn ông vẻ mặt hung ác đang ôm cô, rất thức thời ngậm miệng lại.
A A lúc này lại lảo đảo bò dậy, vết thương trên tay còn đang rướm máu.
“A A bị thương.” Cô vỗ nhẹ lên đầu vai Trương Dương, “Buông ta ra, để ta xem tình hình của cậu ấy.”
Hắn tỏ vẻ khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn buông ra, để cô ngồi xuống bên cạnh tên câm kia, giúp tên kia chữa thương.
A A nhìn thấy cô, lập tức nở nụ cười thật tươi, cô có thể nhìn thấy cậu ta đỏ vành mắt, khiến cô cũng nghẹn ngào.
Tú Dạ giúp cậu ta băng bó kỹ vết thương, lại giúp A Lợi Lạp xử lý vết thương trên người.
A Lợi Lạp thấp thỏm nhìn cô và cả người đàn ông đứng ở sau lưng cô. Nhìn những người đàn ông mặc đồ đen kia đứng bên cạnh hắn, nhìn những người kia răm rắp nghe lời hắn, cũng nghe thấy bọn họ gọi hắn là đại ca.
Cho đến khi người đàn ông tên “Trương Dương” bảo mọi người ra khỏi phòng, Tiểu Dạ tới phòng bếp lấy thức ăn đồng thời sai người đàn ông kia rót cho hắn một chén trà nóng, hắn nhận lấy chén trà kia, rốt cục cũng không nhịn được.
“Ta nghĩ cậu đã chết, ta còn tưởng rằng hai người đều chết hết, Tháp Lạp Cổn mang hai thi thể cháy đen tới, treo ngược ở cửa doanh, nói đó là hai người. Nhưng A A không tin, cậu ta kiên quyết cho rằng đó không phải là Tiểu Dạ, rằng hai người đã chạy thoát.”
“Sao các ngươi lại tới đây?” Trương Dương lạnh lùng lườm hắn.
“Sau khi ngài phản bội, Ba Ba Hách tiếp nhận vị trí của ngài. Nhưng Tháp Lạp Cổn được Lạp Tô bổ nhiệm làm Bách phu trưởng mới. Ba Ba Hách không thể cãi lệnh, chỉ có thể nhịn tức nghe theo.”
Trương Dương nhíu mày, thở dài, “Ta đã bảo hắn giết Tháp Lạp Cổn.”
A Lợi Lạp buồn rầu: “Hắn rất muốn, nhưng không có cơ hội. Tháp Lạp Cổn có quân Mông Cổ làm chỗ dựa. Một năm qua, tên khốn ấy đày đọa tất cả mọi người trong doanh, hành hạ họ sống không bằng chết. Sau đó Ba Ba Hách mới nói cho chúng ta biết những chuyện ngài đã làm vì bọn ta.”
Hắn hơi giật mình, cắn chặt răng.
Nhìn hắn, A Lợi Lạp cười tự giễu, nói: “Nói thật, ta vốn không tin, ta cho rằng Ba Ba Hách chỉ muốn cho chúng ta một chút hy vọng, hy vọng sống sót. Nhưng Da Luật Thiên Tinh cũng nói như vậy, hắn còn nói hắn cho rằng hai người thực sự đã chạy thoát nên Tháp Lạp Cổn mới khó chịu như vậy. Cuộc sống thật con mẹ nó đau khổ, ngay cả ta cũng bắt đầu hi vọng đó là sự thật, hi vọng ngài cùng Tiểu Dạ thật sự đã chạy thoát.”
Trương Dương đoán đó là thật, hai người đàn ông trước mắt vừa đen vừa gầy, hắn có thể nhìn thấy tay A Lợi Lạp cầm chén trà hơi run, mắt còn có hơi nước.
Hắn giả vờ như không nhìn thấy, chỉ nhìn A A vẫn đang ngồi trước mặt hắn nãy giờ, ai ngờ tên kia thấy hắn nhìn lại cong môi nở nụ cười, trong mắt cũng có ánh lệ.
Cổ họng hắn nghẹn ngào, giận dữ trừng tên kia một cái. Chết tiệt. . . Tên câm ấy lại càng cười tươi hơn rồi.
A Lợi Lạp hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc kích động, mới tiếp tục nói: “Trước đó vài ngày ở Hỏa Châu, nhân cơ hội quân Mông Cổ rối loạn ta cùng A A đã chạy trốn. Chúng ta nghe đồn nơi này có một tòa thành, có đội trưởng đội Quạ Đen võ nghệ cao cường thu nhận đào binh nô lệ, nên đã chạy tới đây. Ta không thể nào ngờ được người nọ lại là ngài. . .”
Hắn không biết nên nói gì, qua loa đáp: “Đây không phải chủ ý của ta, là của thê tử ta.”
A Lợi Lạp nhìn hắn, nói: “Ta đoán nếu như không nhờ có ngài thì ta đã chết từ năm năm trước rồi.”
Hắn đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể quay người rời đi. Tên kia lại gọi hắn lại, nói một câu hắn không tài nào ngờ được.
“A Lãng Đằng, cám ơn ngài.”
Hắn không quay đầu lại, nói: “Ta tên Trương Dương.”
Người đàn ông phía sau nghe vậy liền sửa lời: “Trương Dương, cám ơn ngài.”
Hắn không quay lại mà cất bước đi thẳng ra ngoài, lại nghe tên kia ở phía sau la lên.
“Trương Dương, ta có thể gọi ngài là đại ca không?”
Hắn dừng bước, nhìn thấy Tú Dạ đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm hộp cơm, nước mắt lưng tròng, dịu dàng nhìn hắn.
Đột nhiên hốc mắt cũng hơi nóng, hắn nhìn người con gái kia, hít sâu một hơi, cũng không quay đầu lại gầm lên: “Khốn kiếp! Chuyện như vậy còn cần hỏi sao? Ăn cơm, ăn no một chút, chỗ này của ta con mẹ nó cần rất nhiều người! Nếu không vung được kiếm, hai người các ngươi cút ngay cho ta!”
A Lợi Lạp nghẹn ngào, lớn tiếng trả lời: “Vâng, đại ca!”
A A cũng a một tiếng, sau đó lại cười to.
Cô đi tới trước mặt hắn, hắn không nhịn được đưa hai tay ra ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn cảnh cáo bên tai cô: “Nếu tên câm kia còn gặp nàng, ta sẽ chặt đứt tay hắn, nàng tốt nhất đừng để cho hắn làm như vậy một lần nữa.”
Cô rưng rưng bật cười, chỉ đáp một tiếng.
“Được.”
***
Còn ba ngày. . .
Đêm đó, lính trinh sát báo lại, đại quân Mông Cổ đã vượt qua núi, ba ngày sau sẽ đến thành.
Đêm hôm đó, cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn dùng tiêu thạch, lưu huỳnh cùng than, làm thuốc nổ.
Cô biết lực sát thương của những thứ này kinh khủng đến mức nào, nhưng kỵ binh của Lạp Tô đã vượt qua núi rồi, mà cô cũng hiểu thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều.
Sau khi hoàn thành, cô giao cho hắn.
“Những thứ này có thể phát ra ánh lửa rất mạnh, dùng để hù dọa kẻ địch.” Cô dừng một chút, hít một hơi thật sâu, chỉ vào một cái rương gỗ khác, nói: “Trong này là thuốc nổ bình thường, mặc dù không phải Hắc Hỏa, nhưng lực sát thương cũng rất lớn.”
Hắn biết cô không muốn liên lụy tới quá nhiều người vô tội cho nên mới chia thuốc nổ làm hai loại.
Những sách lược cô thảo luận cùng hắn rất kinh người, nhưng đồng thời cũng rất mạo hiệu, giống như chiêu lừa liên hoàn. Thủ binh trong thành ít hơn quân lực của đối phương rất nhiều, bọn họ chỉ có thể cố gắng tranh thủ chút ưu thế.
“Ta rất ngốc sao?” Cô nhìn hắn.
“Rất ngốc.” Hắn nói, rồi ôm cô vào trong lòng.
“Nếu ngốc, vì sao chàng còn đồng ý?”
“Chính vì ngốc, cho nên ta mới đồng ý.” Hắn thở dài, nói: “Bởi vì cho dù người công thành là ta, chỉ sợ cũng phải biết khó mà lui.”
Cô tựa vào lồng ngực hắn, nói nhỏ: “Nhưng nô lệ không thể lui.”
Đúng vậy, nô lệ không thể lui.
Hắn vuốt ve lưng cô, giọng khàn khàn: “Nàng không thể nào cứu vớt được tất cả mọi người.”
Cô biết cô không thể. Tú Dạ nhắm mắt lại, nếu được cô rất hy vọng mình có thể. . . Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Chàng biết không? Ta đoán ta có thể. Ít nhất có thể cứu nô lệ trong doanh. Chàng cũng nghe A Lợi Lạp nói rồi đấy, phần lớn thủ hạ của chàng vẫn còn sống, tuy chỉ là kéo dài hơi tàn qua ngày. Ta tin rằng nếu có cơ hội đa số họ sẽ muốn trốn.”
“Nàng định làm gì?”
Cô nói cho hắn biết ý tưởng của cô.
Hắn sửng sốt, trợn mắt nhìn cô cô.
“Chàng thấy thế có được không?” Cô hỏi.
Hắn thành thật trả lời: “Ta không biết, nhưng có thể thử một lần. Có lẽ có thể.” Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có thể, không nhịn được bật cười.
“Đúng vậy, ta nghĩ là có thể, chỉ cần chúng ta đối phó được Tháp Lạp Cổn là có thể.”
“Ta muốn nói với nàng, hắn ta chưa bao giờ là vấn đề.”
“Đúng vậy, hắn không phải.”
Tú Dạ nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mắt, không kìm lòng được đưa tay ôm hắn. Mặc dù cô đã tính toán chu đáo từng bước một, nhưng thực tế đôi khi người tính không bằng trời tính, cô không sợ mình gặp bất trắc, cô chỉ sợ duy nhất một điều đó là mất hắn.
Cô kéo hắn cúi xuống, hôn thật sâu, áp lên môi hắn, nhỏ giọng nói.
“Chàng phải cẩn thận.”
“Ta sẽ .” Hắn vuốt ve khuôn mặt của cô, khàn giọng hứa hẹn: “Ta sẽ cẩn thận.”