CHƯƠNG 13
Edit:Dece
Tựa như cửa sông sắp vỡ đê, chỉ cần một khe hở nhỏ, một ngày nào đó chỉ trong nháy mắt sẽ rất nhanh mà sụp đổ, dục vọng giống như một trận đại hồng thuỷ trào dâng cuồn cuộn, không bao giờ dừng lại. Nó cũng tựa như đoá hoa anh túc nở rộ, sau sự rực rỡ đó—.
Bốn phía thật yên tĩnh, tiếng thở dốc cũng dần dần trở nên mỏng manh, chỉ cần hít sâu một hơi thì sẽ cảm nhận được một mùi hương rất đặc biệt còn lưu đọng trong không khí. Nguyên Chiến Dã lúc này đang ngồi trên mặt đất bóng loáng, không nhúc nhích. Hắn cảm thấy thân thể mình tựa như một chiếc máy móc bị rỉ sét, mỗi khớp xương đều phát ra âm thanh cót két, hạ thân nóng lên như thiêu đốt có thể che đậy đi sự đau đớn, nhưng hắn cảm thấy bản thân mình chết lặng.
Cái gì cũng không có, thật giống như một buổi chiều sau trận mưa đầy giông bão, kích tình ngắn ngủi chỉ để lại những hình ảnh vỡ vụn trong trí nhớ.
Vừa muốn động nhưng lại không động, Nguyên Chiến Dã cảm thấy bản thân mình tựa như một con rối gỗ, chờ đợi y vứt bỏ–.
“Cậu sao vậy? Sạo lại ngồi dưới đất—”
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Chu Chính ở phía trước. Nguyên Chiến Dã trừng mắt nhìn, vừa ngẩng đầu liền muốn hỏi tại sao lâu như vậy mới trở về, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của gã, nhẹ nhàng nhíu mày chuyển câu hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Chu Chính từ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, bao hàm rất nhiều ý tứ. Trên mặt có một chút ửng hồng hồng xanh xanh như một bảng gam màu lạnh, tóc rối như rơm mặc dù bình thường cũng chẳng khác rơm là mấy, quần áo có nhiều nếp nhăn rõ ràng đã bị cởi ra, còn dính một chút nước. Chu Chính xoa hông một chút rồi đi đến bên cạnh Nguyên Chiến Dã, đặt mông ngồi xuống.
“Hừ! Cuối cùng cũng cho tên lông vàng kia biết sự lợi hại của lão tử!”
Nguyên Chiến Dã suy nghĩ ba giây mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nghiêng đầu nhìn biểu tình vừa vui vừa hận trên mặt Chu Chính, há miệng thở dốc—không phải chứ?
“Anh đem Tái Đức—làm gì vậy?” Giống như chừa cho mình một đường lui, hắn hỏi thập phần hàm súc.
“Làm sao vậy?” Chu Chính quay đầu nhìn hắn, âm trầm cười hai tiếng rồi giơ tay lên làm một cái nắm đấm, “Nhớ lời tôi hôm trước không? Tôi sẽ lột lông hắn hết, đặc biệt là–ở phía dưới!” Nói xong nhẹ nhàng buông tay, bên trong là một sợi lông màu vàng.
Trợn mắt há hốc mồm, Nguyên Chiến Dã thân thể bủn rủn từ phía sau nhích lại gần một chút, nhìn thấy thứ kia liền hỏi: “Này, anh không đụng đến phía dưới của hắn chứ?” Trời! Chẳng lẽ hắn đã quá xem nhẹ Chu Chính rồi sao, chỉ trong một ngày mà đã hoàn thành “mục tiêu” của mình, Chu Chính quả thực mạnh hơn hắn nhiều!
“Cậu nói cái gì a?” Chu Chính nhíu mày, “Quỷ mới đụng đến lông chỗ đó của hắn, ghê tởm! Tóc! Đây là tóc của hắn!”
Tóc ? Hoàn hảo—Nguyên Chiến Dã không hiểu liền nhẹ nhàng thở hắt ra, may mắn là hắn ta chưa cường bạo tên Tái Đức kia. Nơi này càng ngày càng rối loạn, hắn đương nhiên không thể hy vọng chuyện gì mình cũng có thể vượt qua.
“Anh đánh nhau với hắn?”
“Kháo! Tên lông vàng thúi kia, nhìn bản mặt của hắn tôi chỉ muốn cho hắn một cước, hôm nay tôi giáo huấn hắn một bữa để hắn biết người Trung Quốc không dễ dàng bị ăn hiếp.”
Nguyên Chiến Dã khẽ nheo mắt, cao thấp dò xét Chu Chính một chút.
“Này! Biểu tình đó của cậu là sao ? Cậu nghi ngờ tôi cái gì? Tôi đã đánh hắn! Thật đó!” Chu Chính kêu lên.
“Ừ Ừ!” Nguyên Chiến Dã ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, “Anh đánh hắn rồi! Đánh hắn răng rơi đầy đất luôn phải không?” Muốn học cách đánh người trước tiên phải học cách bị đánh là thế nào, hắn hiện tại hiểu được những lời này.
Chu Chính khoé miệng run rẩy một chút, “Cũng chưa tới trình độ răng rơi đầy đất—A~Bỏ đi! Không nói nữa!” Quay đầu nhìn sợi tóc trong tay, một màu bạch kim chói sáng, suy nghĩ một chút rồi cởi giầy ra bỏ sợi tóc vào.
“Hắc hắc~ giẫm chết anh! Cho anh khỏi ngang ngược!”
Trước kia hắn luôn cho rằng Tái Đức thực biến thái, nhưng hôm nay Nguyên Chiến Dã mới phát hiện: Có người còn biến thái hơn, mà đó là người luôn bên cạnh hắn.
“A!” Thời điểm Nguyên Chiến Dã đứng dậy, thân thể có chút run rẩy, Chu Chính theo bản năng đưa tay đỡ lấy thì bị hắn ngăn lại.
“Không có việc gì.” Hắn nhướn thẳng người.
“Thật là không có việc gì? Sắc mặt của cậu không tốt lắm, bị trúng nắng hả?”
“Bây giờ còn chưa tới mùa trúng nắng.” Nguyên Chiến Dã trắng mắt liếc hắn, chậm rãi cử động bả vai, thân thể của hắn còn tốt lắm, điểm ấy có lẽ là do may mắn.
Chu Chính cau mày nhìn hắn chốc lát rồi nói: “Bộ dáng này của cậu dường như tôi đã thấy qua ở đâu rồi—”
Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, bất động thanh sắc nói : “Trước tiên đừng nói việc này, nhanh đi làm đi! Nước đâu ?”
“Yeah! Ở trong này.” Chu Chính nhấc thùng nước đặt kế bên, chỉ còn nửa thùng. Không cần nói Nguyên Chiến Dã cũng biết nửa thùng kia đã được đổ lên người ai.
“Khăn lau đâu ? Tôi lau cửa cậu quét rác đi.” Nói xong Chu Chính nhìn xung quanh, tìm được cái khăn bị vò đến vặn vẹo liền khom lưng nhặt lên, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Hửm? Mùi gì vậy ta?” Hắn nhíu mày theo bản năng đem giẻ lau đến gần mũi rồi hửi một chút. Thế nhưng lại bị Nguyên Chiến Dã giật đi.
“Tôi đã lau cửa sổ một lần rồi, anh lau sàn đi.” Nguyên Chiến Dã nắm chặt chiếc khăn trong tay như nắm lấy vận mệnh sống chết của mình, xoay người lau chùi song sắt. Không có biện pháp! Phía trên nó dính—
“Ai~ Lau trực tiếp luôn hả? Chẳng qua sàn nhà cũng khá sạch, cậu quét qua rồi?”
Sàn nhà đúng là có người quét qua,nhưng không phải hắn.Nguyên Chiến Dã theo bản năng nhìn về phía giá sách cách đó không xa, phía sau không một bóng người, nhưng hắn vẫn cảm giác tựa như có một ánh mắt nào đó đang theo dõi hắn. Giống như, theo dõi một thứ rất dơ bẩn.
“Không phải tôi quét…” Nguyên Chiến Dã dừng một chút, Chu Chính xoay người nhìn hắn, “Trần Tích quét đó.”
Chu Chính sửng sốt một chút, gật đầu.
“Cậu ta cũng ở đây—” Đem cây lau nhà nhúng vào nước thấm ướt rồi hỏi : “Các cậu nói chuyện?”
“Anh nghĩ cậu ta sẽ nói chuyện với tôi?”
“Nhóc con không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với cậu ta là được.”
Nguyên Chiến Dã giơ lên ngón tay bị Trần Tích cắn, nó đã lành lại rất nhanh. Nhanh đến không có ai phát hiện. Lúc này chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng hồng, hắn cảm thấy so với lúc máu chảy đầm đìa thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy hắn lại đứng sững sờ như trời trồng, người đang viết “thư pháp” trên mặt đất kia liền ngừng lại, hai tay đang cao thấp cầm cây lau nhà đặt sau lưng nói: “Tôi nói cậu đừng dùng cái bộ mặt như cô vợ nhỏ được không? Giống như cậu thiếu người ta món nợ khổng lồ vậy!”
Cô vợ nhỏ ? Nguyên Chiến Dã cau mày, xoay đầu nhìn Chu Chính.
Chu Chính cả người hơi nhẹ nhàng lung lay nói: “Chẳng qua Trần Tích cũng thật đáng thương. Cậu ta vì gánh tội cho người khác mới vào tù, khi còn học trung học thì đã phải tự kiếm tiền, người yêu của nó lại là một tên thiếu niên bất lương, lúc mua bán thuốc lắc bị cảnh sát kiểm tra thì bỏ thuốc vào túi Trần Tích, còn nói với cậu ta tuổi còn nhỏ thì sẽ không bị bắt, tạm giam ở cục cảnh sát vài ngày sẽ được thả ra, kết quả thì thằng rùa kia rụt cổ bỏ chạy làm Trần Tích gánh tội thay nó. Hình như lúc đó Trần Tích mới 16 tuổi—”
Nguyên Chiến Dã lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Chính nói cái gì hắn dần dần không còn nghe rõ.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều. Đã bị người khác một lần phản bội nhưng lại không tinh tường nhận ra, tin tưởng một người cho bạn hảo cảm không bằng đặt niềm tin vào người làm cho mình chán ghét. Ít nhất khi đối mặt với hắn bạn sẽ cảm thấy chân thật hơn.
Tội ác, có lẽ chính là vì vậy mà diễn ra—
Bọn họ ở tù .Bọn họ đều có tội, tinh thần cùng thể xác đều có tội.
Thời điểm ăn cơm chiều, Nguyên Chiến Dã trở lại 419, không thấy Trần Tích đâu. Đầu Trọc cùng Hầu Tử ngồi ở góc tường hút thuốc, Nguyên Chiến Dã xoay người suy nghĩ một chút rồi hỏi Đầu Trọc có thấy Trần Tích đầu không.
Đầu Trọc tựa như làm chuyện gì mất mặt lại bị người ta phát hiện liền lắc đầu liên tục bảo không có, để lộ ra khuôn mặt nhăn nheo hết hồng rồi đến xanh, vốn là Đầu Trọc nhưng lại chảy ra một tầng mồ hôi. Nguyên Chiến Dã buồn bực, hắn khẩn trương cái gì vậy?
Chu Chính xử lý đơn giản vết thương trên mặt một chút, vì mỹ quan cho nên sống chết cũng không chịu bôi thuốc đỏ, Nguyên Chiến Dã biết hắn sợ doạ người, cũng không miễn cưỡng.
Nguyên Chiến Dã tắm rửa một lần. Thời gian này vốn không thể tắm rửa, nhưng ngục cảnh vừa thấy Nguyên Chiến Dã thì liền yên lặng để hắn vào. Nguyên Chiến Dã nói một câu cảm ơn rồi đi vào trong không nói gì nữa.
Đứng phía dưới vòi nước, cả phòng đều được bao phủ bởi tầng hơi nước mờ ảo, nước nóng làm cho làn da ửng đỏ cả lên, ngay cả da đầu cũng cảm giác như thiêu đốt. Khi hắn đưa ngón tay ra phía sau tiến vào trong cơ thể liền không nhịn được mà run rẩy một chút. Tuy không còn nhiều chất lỏng còn lưu lại trong cơ thể, nhưng cảm giác nhớp nháp này lại khiến cho người ta buồn nôn.
Cảm giác của một người là như vậy sao ? Nguyên Chiến Dã chống một tay trên tường, nước từ trên lưng chảy xuống dưới, trước mắt một mảnh mơ hồ, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Gương mặt của Nhiếp Phong Vũ chậm rãi hiện ra rõ ràng hơn, thân thể như thiêu đốt, thanh âm ôn nhu, rõ ràng là ngay bên tai nhưng lại cảm thấy thực xa xôi. Hắn chỉ nhớ rõ Nhiếp Phong Vũ không ngừng đưa đẩy thân thể hắn, không ngừng ghé vào tai hắn nói chuyện trong tiếng thở dốc, mà hắn thì không ngừng rên rỉ–đúng vậy! Rên rỉ.
Hắn hiểu được ánh mắt của Trần Tích, bởi vì, quả thực rất dơ bẩn. Không phải là dục vọng dơ bẩn, mà là dục vọng giả dối.
Hắn đột nhiên không còn nhớ được bộ dáng của Nhiếp Phong Vũ lúc đứng lên rời đi, chỉ nhớ rõ y nói vài câu bên tai mình, nghe không rõ, ngay cả vẻ mặt của y, cũng không thấy rõ ràng.
Thất bại! Thực thất bại! Nguyên Chiến Dã hung hăn cắn môi, cảm thấy như có thứ gì đó lấp kín cả lòng ngực, muốn kêu lên một tiếng thật to nhưng lại không cách nào mở miệng, cảm giác này làm cho người ta khó có thể chịu được, dường như đã đến cực hạn. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu thật mạnh liền bị đụng vào vách tường một cái.
“Bịch~!”
Thế giới, thanh tĩnh―
Ngẩng đầu, Nguyên Chiến Dã giơ lên khoé miệng cười cười, “Sảng khoái.”
“Đầu của cậu bị gì vậy?” Chu Chính chỉ vào một cục u hồng hồng trên trán Nguyên Chiến Dã hỏi.
“Anh quan tâm mặt của mình nhiều một chút đi.” Không trả lời hắn, Nguyên Chiến Dã tiếp tục đi về phía căn tin.
Hai người đi vào căn tin mới phát hiện người ăn cơm ở đây ít hơn so với bình thường, đáng lẽ phải là cả hội trường chen chúc nhau nhưng hôm nay ngoài ý muốn lại không giống, chắc hẳn thời gian ăn trưa vừa mới hết.
Chu Chính huýt sáo một cái, Nguyên Chiến Dã còn chưa hiểu hắn vì sao lại làm vậy thì xa xa đã có người ngoắc bọn họ.
Không phải Nhiếp Phong Vũ, là Tái Đức. Chẳng qua Nhiếp Phong Vũ đang ngồi bên cạnh hắn, kế bên còn có hai tên “bảo vệ”, bốn người ngồi cả một bàn, thật là có chút phí.
Trong phòng ăn, người ở đây không tính là nhiều có chút trộm dò xét Nguyên Chiến Dã, nhưng điều đó cũng không khiến hắn tức giận. Nếu lúc này quay đầu bước đi thì có vẻ giả tạo quá. Vì vậy Nguyên Chiến Dã liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Nhiếp Phong Vũ, Chu Chính phía sau còn ngẩng đầu cao hơn hắn rất nhiều, bộ dáng hai người rất có hương vị “Anh hùng bổn sắc”.
“Đầu của cậu bị sao vậy?” Người đầu tiên hỏi thế nhưng là Tái Đức, mà Nhiếp Phong Vũ ngồi kế bên nhìn thấy Nguyên Chiến Dã cũng tựa hồ mong chờ câu trả lời của hắn.
Nguyên Chiến Dã nhìn Tái Đức, lại xoay người nhìn sang Chu Chính, người phía sau tiến lên thấp giọng thì thầm vào tai đối phương: “Nội thương! Cậu ta bị nội thương.”
Tái Đức bật cười, hơi bất đồng với tiếng cười ngây ngô như bình thường, tiếng cười này đầy thành thục và ý vị. Cả khuôn mặt Chu Chính liền đỏ lên còn Nguyên Chiến Dã thì trợn trắng mắt.
“Đầu sao lại thế này?” Nhiếp Phong Vũ rốt cục cũng nói chuyện. Nguyên Chiến Dã liếc mắt nhìn y, ngồi xuống vị trí đối diện.
“Không cẩn thận nên bị đụng.”
Nhiếp Phong Vũ khoé miệng nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu làm Nguyên Chiến Dã có chút ngượng ngùng, cảm thấy có cái gì không đúng nhưng lại không thể nói nên lời.
“Ăn cơm đi!” Nhiếp Phong Vũ đặt một chén cơm trước mặt hắn, Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn, bát cơm bới đầy như một ngọn núi nhỏ. Phía trên là cái chân gà rất lớn rồi quay sang nhìn thức ăn trên bàn, không tính là sơn hào hải vị nhưng gà vịt cá trứng gì đều có đủ.
Đây là ăn cơm hay mở tiệc vậy? F•B a!
Hắn nhíu mày, này cũng không tính là nhiều lắm chứ?
Giống như biết hắn suy nghĩ gì, Nhiếp Phong Vũ đột nhiên nhoài người về phía trước thấp giọng ghé bên tai hắn nói một câu: “Cậu hôm nay mệt muốn chết rồi, ăn bồi bổ một chút.”
Cố ý !Tuyệt đối là cố ý mà! Nguyên Chiến Dã cắn răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt tươi cười đến rạng rỡ kia còn Chu Chính lúc này miệng còn đang nhai rau cải lỗ tai dựng thẳng để khuếch đại âm thanh lên hết mức. Trong khi đó, người dùng đũa hoàn hảo hơn cả người Trung Quốc là Tái Đức kia vẫn đang cúi đầu trộn thức ăn trong bát với cơm, tựa hồ muốn nó phải hoà lẫn với cơm thật đều rồi mới chuẩn bị ăn.
“Làm sao vậy ? Không ăn sao?” Nhiếp Phong Vũ dùng ngón trỏ chọt chọt hai má Nguyên Chiến Dã.
Quay đầu lại, Nguyên Chiến Dã hạ thấp giọng, hung tợn nói: “Nếu anh nói ít lại thì khẩu vị của tôi sẽ không tệ mà sẽ đem đồ ăn nuốt sạch hết!”
Nhiếp Phong Vũ nhún vai cười một tiếng: “Như cậu mong muốn.”
Thiết! Nguyên Chiến Dã cẩn thận cầm đũa gắp cái chân gà đầy “ tình yêu” của Nhiếp Phong Vũ đưa vào miệng
“Ha ha! Tân hoan mới cùng người yêu cũ ăn cơm, một bộ ảnh gia đình thật đẹp a!”
Chân gà “bịch” một cái liền rớt xuống bàn, Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu thì thấy khoé miệng Nhiếp Phong Vũ đang mỉm cười, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái.
“Này! Nhiều người ở đây như vậy, ai là tân hoan ai là người yêu cũ a~? Anh bạn nhỏ!” Tái Đức cười tủm tỉm hỏi.
Trương Gia Dương cười lạnh một tiếng, đem tầm mắt đang dán trên người Nhiếp Phong Vũ chuyển sang Tái Đức: “ Tái Đức – người Ý duy nhất ở đây, tôi thật sự chán ghét một tên kỳ quặc như anh và cái đầu chói mắt kia.”
“Ah! Đúng vậy! Tôi cũng ghét!” Chu Chính vội vàng giơ tay đồng ý thì bị Nguyên Chiến Dã đạp vào chân một phát.
Anh, con mẹ nó bên phe kia?
Trương Gia Dương quay đầu thì thấy Nguyên Chiến Dã, cười cười hỏi: “Lại gặp nhau, tôi nói có đúng không?”
Nguyên Chiến Dã nhìn hắn, “Có lẽ đợi lát nữa vào WC chúng ta còn có thể gặp mặt nhau.”
“Các cậu có quen biết?” Nhiếp Phong Vũ rốt cục cũng hỏi một câu.
Nguyên Chiến Dã không nói chuyện, Trương Gia Dương thì ngược lại, đưa tay chạm vào mặt của Nguyên Chiến Dã một chút rồi nhìn Nhiếp Phong Vũ hỏi: “Chính xác, tôi có hứng thú với anh ta, nếu anh không ngại thì tôi muốn đem anh ta đi?”
Rất muốn bỏ bàn tay của Trương Gia Dương đang đặt trên vai hắn ra, nhưng Nguyên Chiến Dã lúc này lại muốn biết Nhiếp Phong Vũ sẽ nói gì, vì thế liền ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Phong Vũ.
“Thật có lỗi, đồ vật của tôi không thể tuỳ tiện tặng cho người khác.”
“A ha ! Chê cười !” Trương Gia Dương bật cười chẳng ra thể loại gì: “Nhiếp Phong Vũ anh không phải luôn nhặt lại hàng xài rồi của người khác sao?”
Nhiếp Phong Vũ cau mày một chút cũng không có, vẫn là bộ dáng tươi cười đến phong thanh vân đạm nói: “Dùng hàng xài rồi để nhìn thấy gương mặt tức giận đến trắng bệt của cậu thì vẫn còn đáng giá lắm.”
Nếu đánh giá về ý tứ trong lời nói, vẫn là Nhiếp Phong Vũ thắng một bậc. Nhưng Nguyên Chiến Dã rất khó chịu. Hắn biết bọn họ đang nói Trần Tích, nhưng bản thân hắn lại không khác biệt gì so với Trần Tích, ít nhất lúc này là như thế.
“Nhiếp Phong Vũ, ngoài miệng anh cũng chỉ chiếm được một chút tiện nghi thôi!” Trương Gia Dương hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Phong Vũ một cái rồi xoay người rời đi.
Mới đi chưa được vài bước thì đột nhiên bị người đụng phải. Cái bát bị rớt xuống sàn phát ra tiếng vang thanh thuý, Nguyên Chiến Dã nghe được một tiếng thở nhẹ, là thanh âm của Trần Tích.
Trương Gia Dương cúi đầu nhìn Trần Tích chân tay đang luống cuống, cơm dính hết vào người, còn một ít thì vung vào giày của Trương Gia Dương. Rau xanh và đậu nha trên mặt đất còn toả ra nhiệt khí. Trương Gia Dương cười, tựa như một con độc xà nhìn thấy con mồi trước mắt mà theo dõi Trần Tích.
Trần Tích sợ tới mức thở một tiếng cũng không dám, trộm nhìn thoáng qua đôi giày của Trương Gia Dương bị dính bẩn, nghĩ muốn giúp hắn lau sạch nhưng lại không dám.
“Lúc này tân hoan và người yêu cũ đều đến đông đủ, Nhiếp Phong Vũ, anh thật may mắn!” Trương Gia Dương cười, quay đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Phong Vũ sau đó đưa tay niết chặt chiếc cằm của Trần Tích.
“A~!” Trần Tích gắt gao cau mày, xem ra là rất đau, nhưng lại không dám kêu ra tiếng, nước mắt đã sớm dao động trong hốc mắt.
“Nói, chủ nhân mới của mày có chăm sóc mày tốt không?” Trương Gia Dương giống như đang đánh giá một món đồ bình thường mà nắm cằm của Trần Tích vặn vẹo, nhìn hết trái rồi lại phải.
“Chậc chậc! Sắc mặt không tốt, chẳng lẽ nó không hảo hảo thương mày à? A~ có đồ mới rồi sẽ không cần thứ đồ cũ như mày đâu, mày có nếm được tư vị bị vứt bỏ chưa? Chịu khổ sở rồi sao? Tốt xấu gì cũng phải làm quen một lúc. Thế nào? Muốn tao giúp mày giải thoát không? Rất dễ dàng, rất tiện lợi.” Nheo mắt, lực đạo trên tay Trương Gia Dương không ngừng tăng lên khiến cả thân thể của Trần Tích run rẩy một trận, môi nhấp nháy nhưng lại không nói nên lời.
Bởi vì là Trương Gia Dương, ngục cảnh ở đây một tên cũng không dám bước lại.
Trương Gia Dương rất thích nhìn bộ dáng lúc này của cậu ta, đang định muốn bóp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn này thì tay bị giữ chặt, nháy mắt lại có một lực đạo mạnh mẽ kéo ra.
“Anh?”
Nguyên Chiến Dã kéo Trần Tích ra phía sau.
Trương Gia Dương nhìn bọn họ, châm chọc nói: “Thật sự là hiếm thấy, tân hoan lại ra mặt dùm người yêu cũ, chủ nhân của tụi mày còn chưa lên tiếng nữa mà!”
Nhíu mày, Nguyên Chiến Dã nói một câu : “Đừng giận cá chém thớt người vô tội.”
“Người vô tội?” Trương Gia Dương cười: “Thật là buồn cười! Ở trong này còn có người vô tội ? Trời! Thật là cười chết người!”
Tiểu tử này thật là xấc xược! Nguyên Chiến Dã mặt không chút thay đổi, trong lòng hận không thể sử dụng “tất sát kĩ” của bản thân mà đánh cho Trương Gia Dương một trận hả hê.
“Được rồi! Bây giờ là thời gian ăn cơm, không ai muốn nhìn mấy cậu diễn trò.” Nhiếp Phong Vũ lúc này đứng lên bước đến bên cạnh Nguyên Chiến Dã rồi khoác vai hắn, nhìn Trương Gia Dương rồi nói: “Nếu cậu muốn cùng tôi nói chuyện về chủ nhân và sủng vật thì lúc nào tôi cũng tiếp, chỉ là hiện tại đừng quấy rầy thời gian ăn cơm của chúng tôi. Cậu có biết, thời điểm tôi ăn cơm tâm tình không tốt, tính tình cũng sẽ rất xấu ” Nói xong mấy từ cuối cùng, Nhiếp Phong Vũ chậm rãi cong khoé miệng.
Trương Gia Dương sửng sốt một chút, nhìn Nhiếp Phong Vũ cùng Nguyên Chiến Dã trong chốc lát, cuối cùng lại nghiêm mặt lạnh lùng rời đi. Để lại một lời đầy ý vị làm cho người ta không thôi suy nghĩ
“Hừ!”
Nguyên Chiến Dã nhẹ nhàng thở dài, quay đầu thì phát hiện Trần Tích đã không thấy đâu. Hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng.
“Cậu ta đã đi rồi.” Nhiếp Phong Vũ biết hắn đang tìm cái gì, vỗ vỗ bả vai hắn.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt của Nhiếp Phong Vũ, Nguyên Chiến Dã phát hiện y dường như chẳng có biến hoá gì, thật giống như chuyện vừa rồi không liên quan đến y. Vì cái gì, y có thể có được loại biểu tình như bây giờ ?
Nhiếp Phong Vũ cười cười, kéo tay hắn ngồi lại vị trí cũ : “Ăn cơm đi ! Đừng suy nghĩ nhiều, bằng không cậu sẽ phát hiện có những chuyện cậu cả đời này cũng nghĩ chưa hết.”
Nguyên Chiến Dã vừa định nói gì đó, tay lại bị nhét vào một đôi đũa.
Nhiếp Phong Vũ nhìn hắn tà khí cười nói: “Cậu lại không ăn thì tôi sẽ ăn cậu!”
Tức giận trừng mắt liếc y một cái, Nguyên Chiến Dã cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, đôi đũa giơ lên dừng ở không trung lại không biết gắp món gì, bởi vì không có thức ăn nào để hắn có thể gắp.
Gà -đầy xương , đồ ăn – rau xanh, cơm -toàn cặn. Có thể ăn thì chỉ còn mấy thứ này.
Nguyên Chiến Dã khóe miệng run rẩy một chút.
“Nhìn bộ dáng ăn cơm của anh kìa, vẻ mặt y như con khỉ! Lão ngoại quốc, về với ông bà của anh gặm thịt bò đi!” Chu Chính dùng răng rỉa xương đầu cá, một chân đặt trên ghế đung đưa giống như một tên lưu manh chính hiệu. Hai tên “bảo vệ” bên cạnh Nhiếp Phong Vũ rất tự nhiên ăn cơm, giống như sớm tập thành thói quen.
Tái Đức tao nhã lấy ra một cái khăn , chùi miệng, mỉm cười nhìn Chu Chính nói: “Cậu còn chưa biết hả? Đồ ăn của mấy cậu trước khi ăn đều bị tôi nhổ nước miếng qua!”
“Tôi ***!” Chu Chính mắng một tiếng.
Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn Nhiếp Phong Vũ, Nhiếp Phong Vũ nhún nhún vai.
“Hắn ta mở miệng là nổ thôi, đừng tin hắn.”
“9527!” Ngục cảnh đột nhiên kêu một tiếng. Nguyên Chiến Dã quay đầu nhìn thấy ngục giam trưởng đứng trước cửa căn tin _ Tô Hoà.
“9527, ngục giam trưởng gọi cậu. Đi theo tôi.”
Buông đũa đứng lên, tay Nguyên Chiến Dã bị Nhiếp Phong Vũ giữ chặt. Ngay cả Chu Chính cùng Tái Đức nãy giờ mắng nhau đến trời tối đen mịt mù cũng dừng lại nhìn hắn.
“Chuyện gì?” Nhiếp Phong Vũ hỏi.
Nguyên Chiến Dã đột nhiên rất thích biểu tình lúc này của Nhiếp Phong Vũ, hắn cười cười ý bảo không sao cả : “Anh đi hỏi ngục giam trưởng của chúng ta đó.”
Đi hai bước, Nguyên Chiến Dã đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn Nhiếp Phong Vũ nhưng cuối cùng lại nói với Chu Chính đang ngồi một bên : “Tôi rất nhanh sẽ trở về giữ cho tôi hai ổ bánh mì.”
Chu Chính gật đầu : “Cậu mau trở về, tôi chừa cho cậu chút đồ ăn với bánh mì.”
Đi ra cửa căn tin, ánh mặt trời chạng vạng chưa bao giờ chói mắt như thế. Nguyên Chiến Dã đưa tay cản lại một chút, nheo mắt nhìn người cách đó không xa, cùng một thân cảnh phục xanh đen. Đột nhiên nghĩ đến bản thân mình sau này cũng sẽ là bộ dáng như thế, Nguyên Chiến Dã cảm thấy có chút không chân thật.
“Nguyên Chiến Dã” Hắn nghe Tô Hoà gọi hắn. Là Nguyên Chiến Dã, không phải 9527.
“Một người cuối cùng phải không?”
“Đúng vậy.”
“Tốt lắm. Một người sau cùng _ sẽ kết thúc”
End 13.