CHƯƠNG 26
Edit: Dece
Màu vàng bạch kim, thân hình cao lớn, cộng thêm cái bản mặt tươi cười lưu manh, Tái Đức một bên xoa vai, một bên lò mò đứng dậy, sau đó thì đưa tay phủi đi đất cát dính trên người.
“Boy! Đã lâu không gặp! Hừ hừ!” Phủi bụi trên người xong xuôi rồi thì quay sang thắt lại cà-vạt, hắn nháy mắt với Nguyên Chiến Dã vài cái, ánh mắt đen tối làm cho đối phương có cảm giác muốn ói.
“Anh như thế nào lại muốn đến đây?” Nguyên Chiến Dã cau mày hỏi. Hắn chẳng thể nào nghĩ tới việc gặp lại người này, hắn nhớ lại ngày Tái Đức ra tù, lúc ấy hắn đã khẳng định mình sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, nhưng vì sao hắn lại ở đây? Còn có, chuyện của mình, hắn biết nhiều hay ít? Tái Đức này, bề ngoài thì biểu hiện như một tên điên có thần kinh thác loại, nhưng bên trong thì lại không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Thế nào? Tôi không thể đến đây?” Tái Đức bày ra cái bộ dáng cà lơ phất phơ như mọi khi, vừa nói vừa dò xét Nguyên Chiến Dã từ trên xuống dưới, như thể Nguyên Chiến Dã là người ngoài hành tinh vừa rớt xuống Trái Đất, “Wow~~~ Cậu mặc đồng phục rất đẹp a! Mà hình như hơi bị gầy! Cằm nhọn luôn rồi kìa—”
Loại thái độ này của Tái Đức làm cho Nguyên Chiến Dã có điểm bị mê hoặc, thật ra có một số chuyện không thể nói rõ ràng, hắn đẩy cái đầu của Tái Đức đang mom mem sát lại gần, “Đừng nói với tôi anh đến đây để du lịch.”
“A! Boy, cậu chẳng lẽ không tin tôi đến đây để thăm cậu sao? Dù gì thì cũng đã lâu không gặp, có phải tôi ra đi không lời từ biệt nên cậu sinh khí ? Aì! Không có biện pháp! Thời gian của ngày hôm ấy hạn hẹp qua, tôi bảy giờ thì ra tù, tám giờ phải ký kết hợp đồng làm ăn, không kịp a!”
“Lịch trình một ngày của anh dày đặc quá nhỉ.” Nguyên Chiến Dã cười châm chọc, hắn đương nhiên hiểu từ “làm ăn” theo lời Tái Đức là gì.
“Ách—cái kia—không thể giúp bọn tôi giới thiệu một chút được sao, vị này là bạn của cục trưởng hả?” Quan Trí cùng Lão Cao bị vứt một bên, thiếu chút nữa là mốc lên lông, rốt cuộc cũng nhịn không được mà lên tiếng.
Nguyên Chiến Dã lúc này mới sực nhớ xung quanh còn có hai người kia.
“Hắn là—” Sát thủ gặp trong tù, chẳng lẽ hắn phải nói như vậy?
“Hello! Tôi là bạn của bạn hắn, đồng thời cũng là bạn của hắn! Các cậu có thể gọi tôi là Tái Đức!” Tái Đức từ nãy đến giờ xem như đã quen biết hai người kia, giới thiệu xong còn bày ra tư thế chào của thân sĩ. Có người bảo rằng sát thủ sống hai mặt cực đoan, mặt cực đoan lãnh khốc khi giết người, mặt còn lại khi không giết người chính là—cực đoan biến thái! Nguyên Chiến sống chết cũng khẳng định Tái Đức là người thuộc loại thứ hai.
“Hỡ?” Biểu tình của Quan Trí có chút buồn cười.
Nguyên Chiến Dã không cho bọn họ có cơ hội mở miệng, nghiêng đầu hỏi Quan Trí: “Các cậu bắt hắn ở đâu vậy?”
“A—Lão Cao đi ra ngoài đổ rác thì thấy hắn đang lôi kéo dì Lý bán đậu hủ kế bên nhà không tha, dì Lý hô hoán bảo hắn mất lịch sự, cho nên chúng tôi liền bắt hắn, thế mà hắn lại không biết nói tiếng Trung—” Quan Trí ngượng ngùng gãi ót.
Nguyên Chiến Dã dùng khoé mắt, nhìn thoáng qua “tên đầu sỏ gây chuyện”.
Tái Đức nhún vai, rất vô tội nói: “Tôi chỉ hỏi đường.”
“Sao anh không nói tiếng Trung?”
“Chỉ khi nhìn cậu tôi mới muốn nói tiếng Trung thôi! A ha ha ha~”
“Tiểu Quan, đem hắn vứt ra ngoài cột điện đi.”
“Được rồi.” Tái Đức giơ tay đầu hàng, “Nói tiếng Trung tôi sợ người ta bảo là giặc Tây lừa đảo.”
“Hiểu lầm được giải trừ.” Phạm nhân Tái Đức nay đã biến thành khách nhân, trơ trẽn ngồi vắt vẻo trong phòng làm việc của cảnh cục Thanh Tuyền trấn mà uống nước suối, kêu một câu thích ý.
“Tôi nói cậu, boy, ở đây thật không tồi a! Non xanh nước biếc, dân phong chấc phác, còn có suối nước nóng, mỗi ngày mà cậu ngâm mình ở đây á, bảo đảm làn da sẽ lóng lánh luôn đó.!”
Nguyên Chiến Dã một bên đang vén tay áo, nghe xong thì trợn trắng mắt. Quan Trí cùng Lão Cao đã tiếp tục nhiệm vụ tuần tra của hắn còn bỏ dở, lúc này trong phòng chỉ còn hai người là hắn và Tái Đức, nói thật, còn đỡ hơn cái bầu không khí mịt mù hồi nãy rất nhiều.
“Anh đến đây làm gì?” Nguyên Chiến Dã hỏi thẳng, vấn đề của hắn và Tái Đức, thật ra rất đơn giản.
Tái Đức uống sạch nước trong bình thuỷ, lấy tay lau cằm một chút, cười cười, “Đến thăm cậu.”
“Sát thủ đến thăm cảnh sát?”
“Tôi thích kết bạn cùng đại gian đại ác cảnh sát lắm nha, rất kích thích.”
Nguyên Chiến Dã nhìn hắn một cái, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét. Hắn thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
“Người cậu nên cảm ơn không phải là tôi.” Tái Đức mập mờ nói, Nguyên Chiến Dã nghe không rõ, vừa định hỏi lại thì Tái Đức đã nói tiếp: “Cậu làm tôi ngạc nhiên không ít, tôi đã nói nơi nào có cậu thì tuyệt đối sẽ không cảm thấy buồn chán. Đáng tiếc ngày đó tôi đi trước, bỏ lỡ một hồi chuyện hay, bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy đau lòng.”
Nguyên Chiến Dã cười một tiếng, bạo loạn ngục giam làm kinh động khắp hội trường, “Đúng là một hồi chuyện hay.”
“Không để tôi hình dung sự kiện ngày hôm đó một chút sao?”
Những chuỗi hình ảnh của quá khứ lần lượt xuất hiện trong đầu, thì ra ký ức vẫn còn rõ ràng như vậy. Nguyên Chiến Dã giơ lên bốn ngón tay, lạnh lùng phun ra bốn chữ—.
“Địa ngục nhân gian.”
Khi cùng Tái Đức sóng vai đi trên đường, Nguyên Chiến Dã mới một lần nữa lãnh hội cái gì gọi là vô thường của đời người. Từng là hai người không dính dáng gì đến nhau, thậm chí có thể coi là kẻ thù, vậy mà giờ đây lại như bạn bè đi kề nhau, nếu như tên Tô Hoà kia nhìn thấy tình cảnh hiện tại, bảo đảm hắn sẽ nhào đến lột da mình.
“Oh woa! Ở đây tuy rằng dân cư ít, nhưng mà cái gì cũng có hết nha, đúng là ‘Magpie tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đều có đầy đủ’ a!” Tái Đức hết nhìn mấy người xung quanh rồi thì quay sang nhìn phong cảnh nơi đây. Hắn đã hết nước miếng cầu xin Nguyên Chiến Dã dẫn hắn đi “tham qua” nửa tiếng!
“Là ‘chim sẻ’!” Một lần nữa được kiến thức cái gọi là thành ngữ của tên ngoại quốc, Nguyên Chiến Dã có chút hoài niệm. Vừa đi vừa cứng nhắc tiếp nhận ánh mắt của người đi đường, đột nhiên phát hiện, dân cư thị trấn hình như nhiều hơn một chút thì phải—.
“Woa! Núi này thật cao a! Ở đây có thể nhìn thấy thác nước a!”
Tái Đức đứng tại chỗ kinh hãi kêu lên, Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn chăm chăm xuống mặt đường, đang lo lắng một vấn đề: Có nên nói với Tái Đức về chuyện tên Nhiếp Phong Vũ—vương bát đản chết tiệt kia cũng ở đây không!
“Nói thật, tôi rất muốn nhìn thấy sắc mặt của tên kia vào lúc đó a!”
Cái gì? Nguyên Chiến Dã lặng đi một chút, ngẩng đầu nhìn Tái Đức đứng bên cạnh, nhìn hàng rào sắt bao dọc đường đi.
“Tên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, từng bị hắn nhìn chòng chọc như thế—boy!” Tái Đức quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, cười hỏi: “Cậu khổ cực không ít?”
Tái Đức bất thình lình hỏi như vậy làm cho Nguyên Chiến Dã có chút trở tay không kịp, tuy rằng trực giác mách bảo hắn sự xuất hiện của Tái Đức tuyệt đối không hề đơn giản, nhưng vẫn tránh không khỏi cảm thấy biểu tình của Tái Đức lúc này thực sự quỷ dị, giống như một con rắn đang theo dõi con ếch, phi thường—hưng phấn.
“Sao dùng vẻ mặt này nhìn tôi? Long lanh ngập nước làm cho người ta nghĩ tôi bắt nạt cậu a!” Tái Đức kề sát vào người Nguyên Chiến Dã, cười híp mắt, nâng cằm hắn lên, “Đáng tiếc, nếu muốn bắt nạt cậu, trước tiên phải giải quyết một người, nói cách khác—”
Nguyên Chiến Dã cả kinh một chút, đưa tay nắm lấy bàn tay định rút về của Tái Đức, “Anh biết cái gì?”
“Cậu nghĩ sao?” Tựa hồ rất hưởng thụ tình huống hiện tại, Tái Đức vô cùng thoải mái mà hỏi.
“Đừng chơi chữ với tôi, Tái Đức, rốt cuộc anh đến đây để làm gì?” Nguyên Chiến Dã nhíu mày, hai mắt hơi nheo lại, đây là động tác vô thức của hắn, nhưng lại để lộ một cỗ khí tức nguy hiểm.
Tái Đức cười cười, hai vai hơi run, sau đó thì thở dài. “Tôi thật sự không muốn gạt cậu, tuy rằng người kia không cho tôi nói ra—” Lúc nói, một tay cũng đồng thời vói vào trong túi áo, lấy ra một gói thuốc là—đương nhiên là không có khả năng, đó là một khẩu súng, một khẩu súng màu đen thuần, có gắn ống hãm thanh, trang bị hoàn mỹ. Nguyên Chiến Dã có thể phân biệt đó là loại súng nào, thì cũng đồng thời biết được uy lực của nó, chỉ là hắn không biết Tái Đức lấy nó ra để làm gì, nhưng tuyệt đối chắc rằng không phải dùng để lên núi bắt chim sẻ.
“Boy, khách hàng mới của tôi uỷ thác cho tôi giết một người đàn ông tên là Nhiếp Phong Vũ, dùng súng bắn thủng tim hắn! Thế nào? Một quyết định rất thấu tình đạt lý phải không?” Tái Đức nâng khẩu súng lên, kề sát vào trán Nguyên Chiến Dã, nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn.
Chỉ trong nháy mắt kia, Nguyên Chiến Dã cảm thấy trái tim của mình như nặng nề ngã xuống đất.
“Nha a~~~~” Tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời, đương nhiên không phải Nguyên Chiến Dã kêu lên, mà là do tiểu cô nương xui xẻo đi giao hàng phát ra, sở dĩ nói cô bé ấy xui xẻo là vì Tái Đức tặng cho nàng một cái hôn gió, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy mất hút.
“Anh—” Nguyên Chiến Dã không hề ngó ngàng đến khẩu súng trước trán, hắn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, chắc chắn là nhầm lẫn, sự tình chẳng hề đơn giản như vậy. Hắn không cần biết ai là người muốn giết Nhiếp Phong Vũ, hắn tin rằng kẻ thù của Nhiếp Phong Vũ có thể xếp kín cả một sân bay thủ đô của quốc gia. Chỉ có điều—loại cảm giác này, chính hắn cũng không thể tin được, giống như những hạt cát men theo khe hở mà tuôn ra, thứ sót lại sau cùng mới là thứ hắn muốn biết nhất—.
“Hừ hừ~ boy, biểu tình lúc này của cậu thật đáng yêu! Quả nhiên là một người thông minh, chỉ tiếc rằng—.” Chậm rãi thu hồi súng, Tái Đức không tiếp tục nói hết câu, mà chỉ hướng Nguyên Chiến Dã liếc mắt đưa tình, xoay người lao ra đường bỏ chạy.
“Từ từ! Đứng lại!” Nguyên Chiến Dã hô lớn một tiếng, còn Tái Đức lúc này thì như một vận động viên điền kinh nhảy qua hàng rào, khi chạy còn luyến tiếc quay đầu phóng cho hắn một cái hôn gió rồi mới tiếp tục lao về phía trước.
“Anh đứng lại đó cho tôi!” Giơ chân lên chuẩn bị đuổi theo—.
“Đại ca, làm sao vậy?” Thanh âm của Quan Trí từ phía sau truyền đến, thì ra hắn cùng lão Cao vì nghe thấy tiếng thét cất cao đề-xi-ben mà chạy đến.
Nguyên Chiến Dã chìa ra một ngón tay, chỉ vào bóng lưng của Tái Đức đang chạy càng ngày càng xa, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Đuổi!”
“A? Vì—” Lão Cao hé miệng, còn chưa kịp hỏi xong đã bị Nguyên Chiến Dã cắt ngang.
“Không cần hỏi vì sao! Bắt hắn là được!” Nói xong thì xoay người, cong chân đuổi theo người kia.
Cái gì không được chứ bắt người thì Quan Trí là một nhất đẳng—cao thủ. “Ngài chỉ cần chờ là được!” Hai người lúc này đã đuổi kịp Nguyên Chiến Dã, tới gần hàng rào sắt thì tập thể đồng loạt lấy đà để nhảy, tình cảnh hiện tại vô cùng oai hùng. Nguyên Chiến Dã một tay nắm lấy hàng rào, một tay giơ cao, tiếp theo là nhấc người nhảy lên không trung tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, sau đó thì cả người ưu nhã chạm đất. Quan Trí hướng về phía trước nhảy lên một vòng ba trăm sáu mươi độ, tiếp đất xong thì rất vênh váo.
“Ca ~~!” Một tiếng vang kỳ quái đột nhiên hấp dẫn hai người dừng bước. Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí song song quay đầu lại, trước mắt là Lão Cao đang quỳ trên mặt đất với một tư thế yêu cầu kỹ thuật cao, đồng thời là gương mặt vừa đỏ vừa trắng, hết trắng rồi chuyển sang đỏ.
Lão Cao đưa tay chống trên thắt lưng, khoé miệng giơ lên một nụ cười rất ư là “ôn nhu” với Quan Trí và Nguyên Chiến Dã, “Mọi người, giẫm lên thi thể của tôi—phóng về phía trước ! ” Nói xong, cả người liền nằm úp sấp trên mặt đất tạo thành một hình nhân bự tổ chảng.
“Lão Cao~~~~~!” Quan Trí thống khổ ngửa mặt lên trời rống một tiếng—một giây đồng hồ sau, không biểu tình nhìn Lão Cao mà nói: “Trở về sớm một chút làm đồ ăn đi.” Sau đó xoay người chạy về phía Nguyên Chiến Dã đã muốn cách xa nửa dặm.
“A—”
Chờ đến khi Nguyên Chiến Dã tới được nơi cuối cùng nhìn thấy Tái Đức, thì cũng sớm không còn thấy bóng dáng Tái Đức đâu. Hắn quay đầu nhìn bốn phía, đều không thấy tên tóc vàng kia.
Chết tiệt! Tìm hắn! Nhất định phải tìm được hắn! Chuyển động cơ thể ba trăm sáu mươi độ, Nguyên Chiến Dã không chịu buông tha một ngõ ngách nào.
“Có thấy một người nước ngoài tóc bạch kim nào không?” Hắn tiện tay nắm lại một người đi đường, lo lắng hỏi.
“Không có a!” Đối phương mờ mịt mà lắc đầu.
Cũng hỏi một vấn đề như vậy, hết thảy cả năm người, đều nhận được câu trả lời phủ định. Lúc này Quan Trí đã đến nơi.
“Đại ca, người đâu?”
“Không tìm được.” Nguyên Chiến Dã vẫn không dừng cước bộ, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Lão Cao đâu?”
“Trở về làm cơm rồi.” Quan Trí đi phía sau hắn, cũng bắt lấy một tiểu hài tử ven đường hỏi: “Nhị mao, có thấy người ngoại quốc nào ở đây không?”
Tiểu hài tử sờ sờ cái đầu nhỏ trọc lóc của nó, hỏi: “Có phải ông chú tóc vàng vàng không?”
Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí song song hứng khởi, “Đúng rồi! Không sai! Hắn ở đâu?”
“Ông chú vừa mới hỏi em ở nơi này chỗ nào là cao cấp nhất, em nói cho hắn biết đó là nhà tắm ôn tuyền ở phía trước đó!”
Nhà tắm ôn tuyền? Nguyên Chiến Dã nhớ lại lần trước hắn cùng Quan Trí bắt người ở đó, chỗ ấy đích thật là nơi xa hoa nhất ở đây. Hai người lời chưa nói mà đã ăn ý chạy về hướng tiểu hài tử chỉ phía trước.
Trở lại nơi cũ, ngay cả đường đi cũng không cần hỏi, hai người bước vào cửa rồi trực tiếp đi vào bên trong, cũng rất ăn ý chia ra mỗi người một hướng. Người phụ trách vừa nhìn thấy bọn họ ngay cả ngăn cũng chưa kịp ngăn.
“Tiểu Quan!” Nguyên Chiến Dã đi phía trước kêu một tiếng, Quan Trí quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Nguyên Chiến Dã biểu tình rất nghiêm túc nói: “Bắt được hắn rồi thì hung hăng đá đứt gốc hắn!”
Quan Trí đầu tiên là lặng đi một chút, sau đó giống như nghe được cái gì trọng đại lắm, nhếch môi nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên, cố sức gật đầu: “Ngài yên tâm! Chuyện này tôi rất am hiểu!”
Hành lang lót thảm màu đỏ thẫm, đi phía trên đều không phát ra bất luận âm thanh gì, chuyện này đối với Nguyên Chiến Dã mà nói thì có chút bất lợi. Cẩn thận đi về phía trước chưa được bao lâu, bốn phía đều không có gì khả nghi, mãi cho đến khi đi hết hành lang thì mới xuất hiện một nữ hài tử, đang mặc đồng phục, chắc là phục vụ sinh ở đây, nàng rụt rè nhìn Nguyên Chiến Dã, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nguyên Chiến Dã chậm rãi đi về phía nàng, hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô có thấy một người ngoại quốc tóc vàng nào đi ngang qua đây không?”
Nữ hài tử lắc đầu liên tục, bờ môi màu phần hồng vì bị cắn chặt mà bắt đầu rỉ máu, Nguyên Chiến Dã thấy hai chân nàng đang run cầm cập thì nhíu mày. “Tiểu thư, ở đây rất nguy hiểm, cô nên tránh xa nơi này.”
Nữ hài tử lắc đầu còn ghê hơn, toàn bộ cơ thể đều run rẩy, nước mắt chậm rãi đọng quanh khoé mắt, vô cùng sinh động.
Nguyên Chiến Dã bất động thanh sắc đánh giá nàng, cho đến khi cảm giác được có hơi thở yếu ớt lưu động ở phía sau, hầu như chỉ trong nháy mắt, hắn xoay người, nhấc chân đá về phía sau, đối phương đang đưa tay định tấn công hắn thì lại biến thành phòng thủ, chặn lối công kích của hắn.
“Ha hả~ boy, lần đầu tiên kiến thức được thân thủ của cậu đấy! Qủa nhiên không tồi—” Tái Đức cười ha ha, lắc lắc tay chậm rãi lui từng bước về phía sau.
“Anh—” Nguyên Chiến Dã lúc đầu có chút kinh ngạc, bởi vì trên người Tái Đức dính đầy máu, là màu đỏ tươi, chắc bị dính cách đây không lâu.
Tái Đức vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu bên khoé miệng, cười cười, “Không phải là máu của tôi.”
Nguyên Chiến Dã không nói gì, hắn biết đây không phải là máu của Tái Đức, hắn biết, đó cũng không phải là máu của Nhiếp Phong Vũ.
“Tôi làm cậu thất vọng rồi?” Tái Đức hỏi, đồng thời đưa tay bắt lấy cánh tay của Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã thoáng cố sức rút tay về. “Ai sai anh đến đây?” Hắn rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề mà hắn nghi vấn từ rất lâu.
Tái Đức mỉm cười, nói: “Cậu không phải đã sớm biết được sao.”
Những lời này làm cho Nguyên Chiến Dã triệt để ngây người. Mà Tái Đức chỉ trong nháy mắt đã lấy ra một vật cột lại hai tay hắn.
Đó là cà vạt của y.
Nguyên Chiến Dã chỉ cảm thấy bàn tay có chút căng thẳng, hai tay bị cột chặt vào nhau. Tái Đức tựa hồ đã siết chặt nút buộc, rất đặc thù, Nguyên Chiến Dã phát hiện, càng giãy giụa thì nó sẽ càng siết chặt hơn.
“Bỏ đi! Cà vạt này có độ co dãn, đừng làm cho nó siết chặt hơn.” Tái Đức ngẩng đầu, sát lại gần cổ Nguyên Chiến Dã, “Cà-vạt này là cái tôi thích nhất, lần sau có cơ hội thì trả lại cho tôi, đương nhiên, tôi sẽ không ngại để cậu dùng nó để siết cổ tôi đâu! Hắc hắc!”
“Rốt cuộc ai sai anh đến đây? Tái Đức, không nên đùa giỡn với tôi, không nói thật thì ngày hôm nay tôi sẽ không để anh rời khỏi đây!” Nói xong, Nguyên Chiến Dã đưa hai tay lên miệng bắt đầu cắn.
“Cần gì phải hỏi đến cùng như vậy, cậu chẳng lẽ không cảm thấy việc chờ đợi đáp án, là một chuyện rất mỹ diệu sao?” Tái Đức vươn lưỡi liếm đi vết máu trên đầu ngón tay.
“Tôi chờ đủ lâu rồi, còn cần hưởng thụ cái gì nữa? Tôi chỉ muốn anh nói với tôi đáp án.” Vừa nói, Nguyên Chiến Dã cũng đồng thời “đấu tranh” mãnh liệt với cái cà-vạt kia, hắn dùng hàm răng của mình để cắn đứt, nhưng lại không có hiệu quả gì quá lớn. Vật kia như một con rắn quấn quanh cổ tay hắn, xúc cảm lạnh lẽo theo mạch đập dần dần truyền khắp cơ thể.
“Cậu rất quan tâm?”
Nguyên Chiến Dã không trả lời, mà chỉ hung hăng cắn cà-vạt dứt ra ngoài, hàm răng đều đã tê rần, rốt cuộc cũng nghe được thanh âm của vải bị xé rách, đối với hắn mà nói thì đây chính là giáo lý Phúc Âm của thượng đế! Tiếp tục dùng lực, tiếp tục dùng lực!
“Woa woa!” Tái Đức phát ra một tiếng sợ hãi, “Thật là không thể xem thường cậu nha, boy! Hàm răng của cậu cũng có lực sát thương như vậy!”
Nguyên Chiến Dã miệng không rảnh để nói chuyện với hắn, cho nên phải dùng mắt liếc xéo hắn một cái. Chờ tôi cởi trói xong, anh nhất định phải chết!
Hoàn toàn đọc được ý tứ trong mắt hắn, Tái Đức giơ lên khoé miệng, “Tuy rằng rất muốn ôn chuyện cũ với cậu, nhưng đáng tiếc là ngày hôm nay không cho phép,” Hắn đút tay vào trong túi quần, lấy ra đồng hồ, nhìn thoáng qua rồi ngẩng đầu nói với Nguyên Chiến Dã: “Ngày hôm nay coi như kỷ niệm lần thứ hai chúng ta gặp lại nhau, nhiệm vụ đến đây tạm thời kết thúc!” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Từ từ! Khoan đi đã! Hắn—” Nguyên Chiến Dã lời còn chưa nói hết, Tái Đức đã như u linh biến mất không thấy bóng dáng đâu, “Ghê tởm!” cắn răng, Nguyên Chiến Dã cũng bước đi, vừa đi vừa cắn cà-vạt trên cổ tay, hắn bây giờ không những phải tìm được Tái Đức, mà còn phải tìm dao.
Cho dù hắn biết được đáp án, nhưng cũng không thể nào xác định được mọi chuyện có đúng như mình đã dự đoán hay không. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng lớn, nếu như cuối cùng chỉ nhận lấy thất vọng, không bằng ngay từ đầu đừng tuỳ tiện chờ mong cái gì.
“Làm sao vậy? Có cần hỗ trợ không?” Một gã phục vụ sinh vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy Nguyên Chiến Dã bị trói hai tay.
“Có dao không?” Nguyên Chiến Dã ngó nghiêng ngó dọc.
“Ách?” Phục vụ sinh đầu tiên là lặng đi một chút, rồi sau đó nhìn thoáng qua tay Nguyên Chiến Dã, gật đầu liên tục, “Có! Ở nhà bếp, anh có muốn đi theo tôi—”
Hắn có thời gian như vậy sao? Nguyên Chiến Dã ảo não không ngớt, tuy rằng hắn biết mình không nên trông cậy vào người đi làm mà mang theo dao.
“Cậu đi lấy rồi trở lại đây, nhanh lên một chút! Nhanh đi!”
“A a!” Phục vụ sinh vừa mới xoay người chạy đi, Nguyên Chiến Dã với theo gọi hắn lại.
“Ở đây tổng cộng có mấy cửa ra vào?”
Suy nghĩ một chút, phục vụ sinh thành thật trả lời: “Có bốn cái, bất quá bây giờ không phải mùa du lịch, ngoại trừ cửa chính thì ba cái còn lại đều bị đóng, chỉ có chủ quản mới có chìa khoá.”
Nguyên Chiến Dã gật đầu, phục vụ sinh một đường chạy vội đi, hắn đứng tại chỗ lo lắng trong chốc lát, vẫn là quyết định không chờ nữa. Hiện tại Tái Đức hẳn là chưa rời khỏi đây được, không tới thời khắc cuối cùng thì sẽ không buông tha.
Tư vị bị trói quả thật không dễ chịu chút nào, không chỉ có như vậy, Nguyên Chiến Dã còn phải giữ vững tinh thần đi tìm Tái Đức, đá vài phát vào mấy cánh cửa, tất cả đều bị khoá ngoài, làm hắn rất thất vọng. Nếu như Tái Đức không trốn ở đây, vậy cũng không núp trên trần nhà đâu nhỉ? Nghĩ là thế, nhưng Nguyên Chiến Dã vẫn nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
“Bang~” Công sức đúng là không phụ lòng người, đá lâu như vậy rốt cuộc cũng đá trúng một cánh cửa không khoá, cánh cửa xa hoa màu đỏ thẫm được kết cấu vô cùng đặc biệt, đồng thời cũng rất chất lượng, Nguyên Chiến Dã cảm thấy lòng bàn chân có chút tê.
Căn phòng rất lớn, mặc dù có hơi nước lất phất trong không khí nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng, chính giữa là một cái hồ lớn, đứng trên bốn góc hồ là bốn con sư tử được làm bằng đá, miệng của nó phun ra nước chảy vào ôn tuyền, trên mặt nước là những cánh hoa đủ màu sắc, giữa hồ còn có một pho tượng người phụ nữ nửa thân xích loã, bán nằm trên tảng đá, phong tình vạn chủng, đó là nữ thần Venus. Toàn bộ căn phòng tượng như một cung đình của thời Hy Lạp cổ xưa, duy mỹ mà xa hoa.
Chẳng qua, Nguyên Chiến Dã đối với những thứ này đều không có hứng thú, hắn chậm rãi bước đến gần bờ hồ, bên cạnh có một bình rượu đặt trên khay, cùng với một cái ly rõ ràng đã có người sử dụng qua. Kế bên còn có một cái giỏ đựng rất nhiều cánh hoa, kèm theo là chai tinh dầu nhỏ. Hắn ngửi được một cỗ hương vị nhàn nhạt trong không khí, sau đó mới xác định được có người đang tắm trong hồ, hắn không cho rằng Tái Đức sẽ là người có loại hưởng thụ nhàn hạ như vậy, vì thế trực giác mách bảo với hắn rằng rời đi là tốt nhất. Nhưng thân thể vẫn chưa kịp hành động theo chỉ thị của não bộ thì trong hồ chợt toát ra một bóng người, chính xác mà nói thì là có người đang đứng lên, làm bọt nước tung toé khắp nơi, Nguyên Chiến Dã xoay người, đi nhanh về phía cửa.
“Thế nào? Vừa đến đã muốn đi? Thấy tôi thì sợ như vậy?” Giọng nói phi thường gợi cảm từ phía sau truyền đến, trong giọng nói còn mang theo một vị đạo nồng đậm khiêu khích. Nguyên Chiến Dã dừng lại, xoay người thì nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ nửa thân trần trụi đang từ trong hồ bước về phía bờ, y vươn tay hất những sợi tóc dính trước trán ra phía sau, để lộ ra hai mắt, mà đường nhìn thuỷ chung vẫn dừng trên người hắn.
Phát hiện tình huống hiện tại của Nguyên Chiến Dã, Nhiếp Phong Vũ hơi nhíu mi, sau đó vung lên khoé miệng nói: “Hình dạng của cậu hiện tại như phi tử được cống nạp cho quốc vương thời cổ đại hưởng thụ, tay trói chặt, tăng tình thú.”
Nguyên Chiến Dã hé ra bộ mặt không thể nào lạnh hơn, hắn hối hận vì không đứng yên ở đó mà chờ phục vụ sinh quay trở lại, hắn thật hối hận vì không mang theo dao.
“Lại đây.” Nhiếp Phong Vũ hướng hắn vươn tay, trên khoé miệng là một nụ cười cực kỳ tà khí, cơ thể cường tráng, đường vân lại tinh xảo, làn da khêu gợi màu lúa mạch, bất luận nữ nhân nào cũng không thể cự tuyệt lời gọi mời của một nam nhân như vậy. Cuối cùng, hắn cũng chậm rãi đi về phía hồ. Bộ dáng tươi cười của Nhiếp Phong Vũ càng ngày càng đậm, tựa hồ rất hài lòng với động tác của hắn.
Cho đến khi đã đến gần bờ hồ, Nguyên Chiến Dã không cho Nhiếp Phong Vũ cơ hội mở miệng, một cước nhẹ nhàng, đem bình rượu đá xuống hồ.
“Đông~!” một tiếng, bọt nước nổi trên mặt hồ, sau đó là dịch thể màu đỏ chậm rãi từ đáy hồ nổi lên phía trên, nhiễm đỏ cả một vùng nước xung quanh Nhiếp Phong Vũ.
Nguyên Chiến Dã hất cao đầu, từ trên cao nhìn xuống Nhiếp Phong Vũ, nhếch môi cười xán lạn.
“Ngại quá, tôi—” Vừa nói, chân vừa đá một cước, đem nửa chai rượu còn sót lại cùng chai tinh dầu đá xuống hồ, sau đó gằn từng câu từng chữ mà nói: “Cố ý đó!”
Nhiếp Phong Vũ mặt không biểu tình nhìn thoáng qua mảng nước hồng hồng trong hồ, mà lúc này những cánh hoa lại đồng loạt như mưa rơi xuống. Nguyên Chiến Dã xách nguyên giỏ hoa trút xuống người Nhiếp Phong Vũ.
“Có dễ chịu không?” Ném giỏ hoa đi, đương nhiên là ném xuống hồ, Nguyên Chiến Dã trên người cũng dính vài cánh hoa, nhưng so với Nhiếp Phong Vũ bị rải hoa đầy người thì chẳng đáng kể chút nào. Hắn mặc kệ Nhiếp Phong Vũ thoải mái hay khó chịu, nói chung hắn thích là được!
Thực con mẹ nó hết giận! Thì ra bắt nạt người khác lại thoải mái như vậy, không! Phải nói bắt nạt Nhiếp Phong Vũ mới phi thường thoải mái như vậy! Thoải mái rồi, kết thúc công việc thôi! Nguyên Chiến Dã quệt cằm một chút, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Cứ như vậy mà đi?” Phía sau truyền đến thanh âm của Nhiếp Phong Vũ, mơ hồ mang theo một điểm tức giận, Nguyên Chiến Dã nghe thấy thì như “mở cờ trong bụng”.
“Trút giận xong rồi chẳng lẽ ở đây tới năm sau luôn à?” Hắn ngay cả đầu cũng còn chưa quay lại.
“Cậu thoải mái rồi, tôi còn chưa đâu!” Thanh âm của Nhiếp Phong Vũ vang lên bên tai, gần trong gang tấc.
Chết tiệt! Nguyên Chiến Dã trong lòng mắng một câu, vừa định xoay người thì đã có một lực đạo nắm lấy cánh tay hắn, chặt đến nổi khiến hắn cảm thấy đau, mặt đất trơn trợt, giày của hắn căn bản không thích hợp để hoạt động trên đá cẩm thạch, bị Nhiếp Phong Vũ bắt được sơ hở, hắn vẫn chưa kịp chửi ầm lên, thì ngay sau đó đã bị kéo xuống hồ. Trong nháy mắt rơi xuống nước, hắn có một loại cảm giác, cơ thể như thanh lạp xưởng bị trói chặt, ném vào trong nồi—.
A? Lại quên hít khí rồi—.
End 26.