Chiến Lật Chi Hoa

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Edit: Dece

“Này này! Buông tay! Anh kéo tôi đi đâu? Nhanh buông tay ra!” Nếu không bỏ ra ông đây đánh chết ngươi.

Nguyên Chiến Dã vừa tức giận vừa khó hiểu nhìn cái tay của Nhiếp Phong Vũ đang lôi kéo mình đi không biết tới nơi nào, hai người đi về phía rừng cây cách sân thể dục ngày càng xa, Nguyên Chiến Dã tới bây giờ vẫn không biết rừng cây ở đây nguyên lai lại sâu như vậy, Nhiếp Phong Vũ muốn đem hắn đến nơi nào? Bốn bề vắng lặng tối đen như mực, vừa chính mắt nhìn thấy một thi thể, nên sẽ không—bốn từ “tiền *** hậu sát” đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, không phải đâu—.

“Buông ra!” Rốt cuộc phải dùng sức vùng vẫy một chút mới có thể thành công thoát ra khỏi cái nắm tay chặt chẽ, hoặc có thể trong nháy mắt Nhiếp Phong Vũ đã buông tay.

Hai người đứng yên tại chỗ, Nguyên Chiến Dã phát hiện hai bên trái phải của bọn họ còn có một bức tường rất cao, phía trên bọc những thanh kẽm gai sắc nhọn, xem ra đây là ranh giới của ngục giam. Chẳng lẽ Nhiếp Phong Vũ vượt ngục không thành sao?

“Anh mang tôi đến đây làm gì?” Nguyên Chiến Dã sắc mặt cứng ngắt, tuy rằng trong bóng đêm không biết chính xác rằng đối phương có nhìn ra hay không.

Nhiếp Phong Vũ nhún vai, “Không đi chẳng lẽ ở lại hiện trường giết người, chờ bị tóm sao?”

“Người không phải tôi giết thì tôi sợ cái gì?”

Cười lạnh một tiếng, Nhiếp Phong Vũ bước tới gần Nguyên Chiến Dã, cho đến khi hai người đã thấy rõ mặt của đối phương, “Cậu nói mình không giết người, bọn họ liền tin sao? Ở trong này có rất nhiều người vô duyên vô cớ chết, tìm không được hung phạm thì sẽ tìm kẻ khác chết thay, tin hay không chuyện vừa rồi có thể khiến cậu bị nhốt ở đây cả đời?”

Ngữ khí của hắn thật nghiêm túc, Nguyên Chiến Dã chưa bao giờ nhìn thấy một Nhiếp Phong Vũ như vậy, bộ dáng cười mị mị ngày thường lúc này lại làm cho người ta trong lòng có chút run sợ.Hiện tại xã hội có bao nhiêu hắc ám Nguyên Chiến Dã đương nhiên biết nhưng thân là một cảnh sát, ít nhiều cũng sẽ vì niềm tin cũng mình mà chấp nhất một chút, cho nên trong lòng dù hiểu được lời nói của Nhiếp Phong Vũ nhưng trên mặt biểu tình vẫn là khinh thường.

“Thiết!Không cho người như anh ở trong này cả đời mới là xã hội bất công!”

Hắn nói, Nhiếp Phong Vũ sửng sốt một chút, rồi sau đó cúi đầu cười nói: “Đúng vậy! Nếu pháp luật có chứng cớ phạm tội của tôi thì tôi sẽ ngoan ngoãn ở ngục giam suốt đời, đáng tiếc trên thế giới này, không pháp luật của quốc gia nào có thứ đó.”

Nguyên Chiến Dã cắn răng! Tôi lần này đến đây chính là làm cho anh ngoan ngoãn bước vào tù đó!

Nhìn thấy biểu tình nghiến răng nghiên lợi của hắn, Nhiếp Phong Vũ cảm thấy rất thú vị vì cái gì mà nam nhân này lại làm cho y cảm thấy mình đã đắc tội gì sâu sắc với cậu ta lắm. Chẳng qua nghi vấn này chỉ đặt ở trong lòng, y nhìn Nguyên Chiến Dã hỏi: “Cậu còn chưa nói với tôi vừa rồi cậu ở đây làm gì?”

“Tôi—”Nguyên Chiến Dã vừa định nói, đột nhiên ý thức được chính mình không có nghĩa vụ phải nói với y! Chuyển đề tài, “Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh! Tôi còn chưa hỏi anh ở đây làm gì mà?”

Nhiếp Phong Vũ giương khoé miệng, “Tôi nói với cậu rồi cậu sẽ nói cho tôi sao?”

“Suy nghĩ chút đã.”

“Tôi ở bên kia làm tình.” Nhiếp Phong Vũ mặt không đổi sắc, tâm không động nói.

Chỉ trong nháy mắt sắc mặt của Nguyên Chiến Dã biến thành màu gan heo, sau đó nhìn khuôn mặt cười chế nhạo của Nhiếp Phong Vũ thì biến thành màu rau cải xanh.

Thế nhưng lại đùa giỡn hắn! Qủa nhiên miệng nói lời khó nghe, tâm địa càng xấu hơn.

“Sao vậy? Không trả lời tôi? Chẳng lẽ―” Nhiếp Phong Vũ đi mấy bước nhỏ về phía trước, tuy rằng chỉ là vài bước nhỏ, lại làm cho khoảng cách của y với Nguyên Chiến Dã vô cùng gần, gần đến mức có thể đạt kỷ lục mới! Y nâng cằm Nguyên Chiến Dã lên.

“Cậu đến tìm tôi ?” Hơi thở nhẹ nhàng thổi trên mặt Nguyên Chiến Dã, thật là ngứa.

Khoé miệng Nguyên Chiến Dã co rút, hai tay đặt phía sau gắt gao siết chặt thành nắm đấm. Nhẫn nhịn! Tuyệt đối phải nhịn! Việc nhỏ bị ảnh hưởng thì sẽ loạn chuyện lớn, một gã cảnh sát đủ tư cách cho dù bị đùa giỡn cũng sẽ trấn định được.

“Có người nào nói với anh là anh bị bệnh tự kỷ chưa?” Hắn châm chọc nói, cố dời cằm một chút nhưng lại không có khả năng thành công.

“Tôi nói sai rồi sao? Ngày đó cậu nhìn tôi hết nửa ngày khiến tôi nghĩ cậu có hứng thú với tôi.”

Nguyên Chiến Dã biết y đang nói đến việc hắn đã bắt gặp y đang cùng Trần Tích làm tình ngày hôm đó, chỉ có điều “gian phu” trước kia nay đã trở thành “chính phu”.

“Tôi giữa thanh thiên bạch nhật mà vô tình chứng kiến cảnh tượng đó, nhất thời kinh ngạc chẳng lẽ không được?”

“À—” Nhiếp Phong Vũ vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt ve cằm Nguyên Chiến Dã, đó là một động tác đầy ý vị khiêu khích, tràn ngập sắc tình, hắn bị y làm cho cảm thấy thật gợi cảm. Nguyên Chiến Dã âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

“Tôi nghĩ cậu xem tôi dũng mãnh như vậy sẽ cảm thấy thực hưng phấn?”

Nguyên Chiến Dã khinh khỉnh, “Tôi còn chưa đến trình độ đói khát đến thế, nhìn mấy tấm hình nam nhân cường tráng hơn anh tôi còn chưa hưng phấn nữa là!” Hình ảnh của nữ nhân thì hắn thực hưng phấn nha. (@@)

“Đàn ông uống thuốc mới mãnh liệt như vậy,tôi—”

“Đợi một chút!”Nguyên Chiến Dã kêu lên một tiếng ,lấy ngón trỏ chỉ vào chóp mũi của Nhiếp Phong Vũ hỏi: “Anh làm sao biết bọn họ uống thuốc ? A ? Anh là thấy hay––?” hay chụp qua rồi?

Không nghĩ tới hắn như vậy mà lại bị người khác nắm được sơ hở, Nhiếp Phong Vũ lộ vẻ mặt xấu hổ. Nguyên Chiến Dã “phốc~” một tiếng rồi bật cười như điên.

“Ha ha~ ha ha ha ha! Oa ha ha ha~”Cười chết mất! Thì ra cảm giác đùa giỡn người khác lại vui như vậy! Không! Phải nói là đùa giỡn Nhiếp Phong Vũ mới vui như vậy! So với mấy tên nhóc loai choai ở trường thú vị hơn nhiều!

Nhiếp Phong Vũ không biết khi nào thì buông cằm Nguyên Chiến Dã ra, người kia cười đến cong cả lưng. Đang xác định xem hắn có phải cười như người bình thường không, Nhiếp Phong Vũ ý vị thâm sâu nói một câu: “Cậu thực sự hứng thú…”

Mà lúc này Nguyên Chiến Dã đã đứng thẳng lưng chùi nước mắt đang chảy ròng ròng, điều chỉnh lại hô hấp, nhìn Nhiếp Phong Vũ rồi vỗ vỗ vai đối phương nói: “Được rồi! Chỉ đùa một chút thôi, sắc mặt của anh xấu như sắp đi đại tiện vậy, không có gì thì tôi đi trước đây! Anh cũng nên rời đi đi!”

“Muốn hay không làm người của tôi?”

“A?”

Nhiếp Phong Vũ bắt lấy cánh tay của hắn để hắn đối diện trực tiếp với y, còn nói lại một lần nữa: “Cậu có muốn đến làm người của tôi?”

“Người của anh—là có ý gì?” Nguyên Chiến Dã nghĩ đến Trần Tích, lại chợt nhớ đến lần Trần Tích cùng Nhiếp Phong Vũ sau bụi cỏ.

Nhiếp Phong Vũ mỉm cười gật đầu, “Đúng như theo suy nghĩ của cậu.”

Phi! Y làm sao biết được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì? Nhưng lúc này lại có một suy nghĩ khác xuất hiện trong đầu Nguyên Chiến Dã—nếu hắn “Làm người của Nhiếp Phong Vũ”, vậy chẳng phải là cơ hội trời ban cho hắn để tiếp cận y sao? Nắm chắc!Được, nhất định phải nắm chắc.

“Vì sao lại muốn tôi—oa~!”Lời còn chưa nói hết, Nguyên Chiến Dã đã bị Nhiếp Phong Vũ dùng sức đẩy ngã, hai người song song ngã vào thảm cỏ gần đó, Nhiếp Phong Vũ cường tráng đè ép Nguyên Chiến Dã!

Kháo! Nhanh như vậy sao? Hắn có chưa đáp ứng mà! Là muốn Bá vương ngạnh thượng cung sao? “Anh làm gì vậy—a!” Câu nói tiếp theo liền bị lấp kín trong vòm miệng. Nhìn thấy gương mặt phóng đại của Nhiếp Phong Vũ trước mắt, trong miệng là cảm giác ấm áp cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt của nam nhân khác, Nguyên Chiến Dã biết mình bị hôn!

Bị hôn! Thuần khiết thiếu niên như hắn lại bị cưỡng hôn lần thứ tám a! (T/G: Nguyên Chiến Dã từ nhỏ đến lớn bị người khác hôn đến 7 lần,không tính cái hiện tại!orz) Liền như vậy mà trắng trợn hy sinh! Mặc niệm ba giây!

“Buông ra! Này! Thả–ngô ân!”

Cầm thú! Thú tính đại phát! Mẹ nó! Từ đó đến giờ vẫn không có tên nào dám trước mặt Nguyên Chiến Dã hắn mạnh bạo như vậy! Vừa định nâng chân đá y một phát “một kích chỗ hiểm”,Nhiếp Phong Vũ đã nhanh một bước dùng chân ngăn hắn lại, thấp giọng ghé vào tai hắn nói : “Đừng lộn xộn, có người đến đây.”

Nguyên Chiến Dã nhướng mày, im lặng vừa quan sát vừa lắng nghe, quả nhiên có rất nhiều bước chân đang tiến về phía bọn họ, ngay sau đó là một trận hết chói tai,xem ra thi thể đã được phát hiện.

“Ai ở đây?Không được nhúc nhích!” Rất nhiều cây đèn pin rọi vào hai người bọn họ, càng ngày càng gần.

Không được nhúc nhích! Cảnh sát thường nói với bọn tội phạm câu này, không nghĩ đến mình cũng sẽ có một ngày bị cảnh sát uy hiếp không được động đậy, Nguyên Chiến Dã quan sát tình huống của hắn cùng Nhiếp Phong Vũ, không biết nên phản kháng hay ngoan ngoãn mà nghe lời.

“Các anh ở đây làm gì?” Một đám người nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ cùng Nguyên Chiến Dã, bởi vì ánh sáng khó chịu của đèn pin mà Nguyên Chiến Dã đưa tay lên che mặt lại.

“Làm gì các anh tự mình không thấy được à?” Nhiếp Phong Vũ lười biếng quay đầu, khoé miệng cong lên nhưng ánh mắt cùng ngữ khí có vẻ như mất hứng vì bị quấy rầy.

Người vừa nãy hỏi hắn, thần khí hung hăng kiêu ngạo đã bay mất không ít, to nhỏ nói với người phía sau một chút, sau đó thì mấy người phía trước liền tránh đường, có người phía sau đi lên. Nguyên Chiến Dã muốn đá y một cước để biến khỏi người mình, nhưng vừa nhìn thấy người kia tiến đến, biểu tình trong nháy mắt đã thay đổi tới bảy sắc thái, hối hận không thể cùng Nhiếp Phong Vũ “Hòa hợp nhất thể”, đừng hiểu lầm hắn, ý của hắn là muốn mình bốc khói đi.

Thổ đậu bì !Cũng chính là ngục giam trưởng Tô Hoà hai tay đang đặt phía sau, chậm rãi đi đến trước mặt Nhiếp Phong Vũ ,lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhiếp Phong Vũ, sau đó tầm mắt lại chuyển sang Nguyên Chiến Dã bị đặt nằm dưới.

Ông trời ơi! Ngài đùa quá trớn rồi! Hôm nay vừa chạm mặt đã không tốt, hiện tại tình huống của mình lại bị thổ đậu bì nhìn thấy, mất mặt như thế nhưng vì sao hắn cứ bị dính vào hoài vậy! Suy nghĩ để có thể không bị nhìn thấy, Nguyên Chiến Dã theo bản năng mà vùi đầu vào lòng ngực của Nhiếp Phong Vũ, hy vọng y sẽ che khuất hắn, Nhiếp Phong Vũ lại không biết tại sao hắn đột nhiên “chủ động” như vậy nên cũng không khách khí, đem cả người trong ngực dựa vào vai mình, hạ thân gắt gao dán chặt vào nhau.

Tô Hoà dò xét hai người một chút, sau đó thì nở nụ cười. Tiếp theo liền quay đầu lại phân phó cho mấy người phía sau rời đi để lại ba người bọn họ.

“Vì này của anh thật là nhiệt tình đó!” Lời lẽ tràn ngập ý vị cười nhạo.

“Lúc hắn nhiệt tình nhất anh còn chưa thấy đâu!” Nhiếp Phong Vũ nói xong còn lợi dụng cơ hội hôn vào cổ Nguyên Chiến Dã, làm hắn một trận nổi da gà.

Vương bát đản! Chiếm tiện nghi của hắn! Tôi bóp chết anh!

“Này! Phía dưới kia, số hiệu nhà lao của anh là bao nhiêu?” Tô Hoà hỏi có một chút gấp.

Nguyên Chiến Dã cắn môi, hoài nghi Tô Hòa có biết đó là hắn không mà lại cố ý làm cho hắn mất mặt. Thổ đậu bị cậu đó.

“Tôi—a” Bị nhéo! Chỗ đó của hắn—bị Nhiếp Phong Vũ dùng sức nhéo một chút, chịu đau không được liền kêu lên.

“Ngoan! Đợi lát nữa tôi sẽ thoả mãn cậu!”Nhiếp Phong Vũ bất động thanh sắc thu tay, ghé vào lỗ tai hắn—lớn tiếng nói, sau đó thì quay đầu nhìn người nãy giờ mặt mày xanh lét một màu hỏi:

“Như thế nào? Tô Hoà cảnh quan còn muốn ở đây thẩm vấn sao?”

Tô Hoà hít một hơi thật sau, “Anh—”

“Xoay đèn pin ra chỗ khác một chút, bảo bối của tôi không thích ánh sáng chói.” Nhiếp Phong Vũ dùng nét mặt yêu cầu một chút.

Nguyên Chiến Dã lúc này thật cảm kích y, hắn đúng là không thích ánh sáng chói như vậy, hận không thể làm cho xung quanh thành hắc ám luôn cho rồi.

Tô Hoà dời đèn pin cầm trên tay thấp xuống một chút, một lúc sau thì lên tiếng hỏi: “Chưa nghe cảnh báo sao?”

“Nghe rồi.Có chuyện gì?” Nhiếp Phong Vũ hỏi như không có chuyện gì.

“Có người bị giết.”

“A~”

“Cách nơi các anh không xa, hai người ở đây bao lâu rồi?”

“Khá lâu. Như thế nào? Tô cảnh quan là hoài nghi tôi?” Nhiếp Phong Vũ cười hỏi “Anh nên biết tôi luôn không thích mấy thứ máu me!”

Nguyên Chiến Dã thiêu mi một chút, Nhiếp Phong Vũ cùng Thổ đậu bì quen biết nhau sao?

“Ha hả!” Tô Hoà cười cười, “Đúng rồi! Tôi còn biết anh mồng một với mười lăm đều ăn chay.”

“Không chỉ ăn chay, còn cấm dục nữa.”

Nguyên Chiến Dã phát hiện Nhiếp Phong Vũ ăn nói ngọt xớt, đứng lên—thật không giống như kiểu ăn nói ngọt như bình thường đâu!

Nguyên Chiến Dã phát hiện Nhiếp Phong Vũ ăn nói ngọt xớt, đứng lên—thật không giống như kiểu ăn nói ngọt như bình thường đâu!

“Anh nên bị phán án chung thân.” Tô Hòa nhàn nhạt nói một câu, nhưng Nguyên Chiến Dã nghe thấy trong lời nói của hắn chứa bao nhiêu oán hận. Xem ra Nhiếp Phong Vũ nhất định đã không ít lần cho hắn “ăn dưa bở”.

“Nếu như anh có biện pháp thì tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây, đáng tiếc, tôi chính là có thể đi vào cũng có thể đi ra ngoài. Tô cảnh quan, anh còn non lắm.”

Hả? Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, tự hỏi những lời này của Nhiếp Phong Vũ có hàm nghĩa gì—trong mắt Tô Hoà lộ ra hận ý nồng đậm, đáng tiếc Nguyên Chiến Dã không nhận ra, nếu không thì hắn nhất định sẽ sợ hãi.

“Đừng đứng ở đây nữa, đi về lao phòng của mình điểm danh đi! Nãy giờ thấy được gì thì đều trình báo.” Tô Hoà thể hiện uy quyền của ngục giam trưởng.

“Sẵn sàng hợp tác, chẳng qua phải cho bọn tôi nửa giờ, Tô cảnh quan cũng là đàn ông, thế nên sẽ biết cấm dục đối với cơ thể thì không tốt phải không?” Nhiếp Phong Vũ đưa tay, bắt đầu vuốt ve Nguyên Chiến Dã, loại hành động gần như sắc tình này làm cho Nguyên Chiến Dã cảm thấy như có một con rắn đang lướt trên người hắn, ghê tởm! Nguy hiểm! Còn có—kích thích!

Sau này hoàn thành nhiệm vụ hắn nhất định phải cắt “cái móng heo” này!

Tô Hòa hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy vài sợi tóc của Nguyên Chiến Dã lộ ra bên ngoài, “Tôi đương nhiên biết cấm dục đối với thân thể không tốt, nhưng chẳng hay vị tình nhân này có thể thỏa mãn được anh không! Nhanh trở về đi!”

Những lời này không biết mắng Nguyên Chiến Dã hay mắng Nhiếp Phong Vũ nhưng đem trình độ thấu hiểu của Nguyên Chiến Dã đối với Tô Hoà mà giải thích thì—hắn mắng cả hai người! Không nghĩ tới “Mồm miệng độc ác” của Tô Hoà mấy năm không gặp có tiến bộ nhiều nha! Chẳng qua không phải là đối thủ của hắn.

“Làm sao vậy? Choáng váng?” Nhiếp Phong Phủ dùng ngón trỏ chọc chọc vào mặt Nguyên Chiến Dã.

Nguyên Chiến Dã vừa ngẩng đầu là hiện ra biểu tình hận không thể ăn thịt người, “Kháo! Anh mới choáng váng đó! Mấy người kia đi hết rồi anh còn đè tôi làm gì? Mau cút đi!” Vừa nói vừa giãy dụa muốn thoát khỏi Nhiếp Phong Vũ đang ngồi trên người mình.

“Này! Tốt xấu gì thì tôi cũng đã giúp cậu thoát khỏi nghi ngờ, không thể lấy ân báo oán!” Bất đắc dĩ Nhiếp Phong Vũ dễ dàng tránh được đòn công kích của hắn, tay trái nhấn một cái, đem tay của Nguyên Chiến Dã đặt trên đỉnh đầu, cả người phía dưới đè lên thắt lưng Nguyên Chiến Dã.

Này này! Tên gia hoả này học kỹ thuật khống chế a!

Trên thực tế, Nguyên Chiến Dã cũng không dùng toàn lực phản kháng. Lạt mềm buộc chặt, chặt quá—thì không phải diễn!

“Đừng nhúc nhích! Cậu cử động tôi liền hưng phấn, nếu tiếp tục thì ba mươi phút cũng không giải quyết được đâu.” Nhiếp Phong Vũ nhìn Nguyên Chiến Dã, “Suy nghĩ thế nào?”

Nguyên Chiến Dã chậm chạp mở miệng to thở hổn hển, nhìn người đàn ông phía trên, “Suy nghĩ thế nào?” Không cần suy nghĩ!

“Làm người của tôi.”

Liếm liếm môi, “Được lợi gì?”

“Ha ha! Được rất nhiều,cậu sẽ biết thôi.”

Lừa con nít sao? Chẳng qua hắn giả vờ làm con nít mắc mưu thôi. “Anh không phải có—người rồi sao?”

Nhiếp Phong Vũ nhẹ nhàng nhíu mi một chút nhưng thay đổi thái độ rất nhanh, vừa cười vừa hỏi: “Thế nào? Cậu ghen à?”

Qủa nhiên là mắc bệnh tự kỷ! Cười lạnh một tiếng, “Chỉ là tôi không thích làm người thứ ba.”

“Yên tâm! Trong từ điển của tôi không có từ ‘người thứ ba’ ”.

Đúng rồi! Từ điển của anh chỉ có từ “tự kỷ” thôi.

“Như thế nào?” Vừa hỏi xong, bàn tay đặt sau gáy Nguyên Chiến Dã đã bắt đầu vuốt ve, nơi này không tình sắc cũng sẽ rất gợi cảm, ngoài ý muốn đây cũng là một trong những nơi nhạy cảm nhất của Nguyên Chiến Dã.

Nguyên Chiến Dã cả người run lên, cảm thấy có cái gì không ổn rồi.

“Anh trước tiên phải tránh xa tôi ra một chút!” Hy sinh là việc không tránh khỏi nhưng hy sinh cái gì cũng cần phân biệt rõ ràng.

“Cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?” Nhiếp Phong Vũ cúi đầu hôn lên mặt—cằm—miệng của Nguyên Chiến Dã, đầu gối cũng không thành thật mà đụng chạm hạ thân đã cương lên của hắn.

“Này!A~!” Chiêu này bị y nhìn thấu rồi sao? “Không—tôi còn chưa đồng ý mà!” Thật vất vả mới tìm được cơ hội để thở thì Nguyên Chiến Dã liền thanh minh.

“Haha~” Tiếng cười trầm thấp của Nhiếp Phong Vũ vang lên bên tai, y cắn cắn vành tai của Nguyên Chiến Dã, vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy cần cổ của đối phương đã đỏ rần.

“Thân thể của cậu thay cậu đồng ý rồi!”

“A?” Cái gì? Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, gương mặt liền đỏ bừng. Hắn vậy mà—vậy mà—.

“Ha ha! Đừng ngại, từ trước đến giờ vẫn chưa làm qua sao? Có phản ứng cũng là chuyện đương nhiên, như thế nào? Không tự tay mình giải quyết à?” Nhiếp Phong Vũ buông tay Nguyên Chiến Dã ra, bàn tay của người kia liên tục đẩy y ra.

Giải quyết cái rắm! Lúc này hắn chỉ biết tìm cách hoàn thành nhiệm vụ, làm gì có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện này.

“Tôi giải quyết hay không giải quyết thì cũng không phải chuyện của anh! Bây giờ tôi không có thời gian để chơi trò sắc tình với anh, anh mau đứng lên! Tôi phải đi về!” Nếu không phải hành động quá thô bạo có thể làm Nhiếp Phong Vũ “Kính nhi viễn chi”(*“Kính nhi viễn chi”: nhìn thấy mà không đụng được) ,Nguyên Chiến Dã đã không nhẫn nhịn vất vả đến mức này. Tiểu cừu cũng không phải dễ đụng a! “Hàng long thập bát chưởng” đều ở trong lòng luyện vài quyền.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Nhiếp Phong Vũ, mặt của Nguyên Chiến Dã đang tựa vào ngực y, cảm giác cả thân thể đều bị chấn động, tù y có chút thô ráp, vẫn là mùi hương thuốc lá nhàn nhạt này…

Trong một giây đó, Nguyên Chiến Dã có cảm giác rất kỳ lạ.

“Cậu có biết bộ dáng của cậu lúc này rất giống bảo vệ của trường trung học không?” Nhiếp Phong Vũ cúi đầu nhìn Nguyên Chiến Dã.

Nguyên Chiến Dã không biết biểu tình của mình lúc này có hay không kỳ quái, hắn không ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng lớn của Nhiếp Phong Vũ.

“Tôi—”

“Sao?” Nhiếp Phong Vũ nhíu mi một chút.

Đột nhiên có tiếng bước chân ngắt lời hai người, Nhiếp Phong Vũ cùng Nguyên Chiến Dã đồng thời quay đầu lại, Nguyên Chiến Dã tưởng Tô Hoà bọn họ trở lại nhưng trong màn đêm có một bóng người xuất hiện khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Trần Tích! Nương theo ánh sáng yếu ớt của ánh trăng Nguyên Chiến Dã lập tức nhìn người đến là Trần Tích.

Ý thức được việc đó Nguyên Chiến Dã liền trốn vào lòng ngực của Nhiếp Phong Vũ, thậm chí còn vòng tay qua eo y. Trước kia hắn nói Nhiếp Phong Vũ là “gian phu”, hắn bây giờ cũng biết được cảm giác “gian phu” là như thế nào rồi.

Vì cái gì phải trốn đi? Đầu óc hắn tự hỏi nhưng hành động của cơ thể đã làm trước suy nghĩ một bước.

“Anh—” Trần Tích giật mình nhìn hai người trước mắt, Nhiếp Phong Vũ cùng một nam nhân khác, thân mật mà ôm nhau. Nhiếp Phong Vũ ôm vai của nam nhân kia, nam nhân lại ôm hông của Nhiếp Phong Vũ.

Nhiếp Phong Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Trần Tích, “Có chuyện gì à?” ngữ khí lãnh khốc làm cho Trần Tích trong nháy mắt mặt không còn chút máu.

“Em—em chờ anh không đến,liền—liền đi—tìm anh—” Cắn môi, cậu nói đứt quãng.

Thì ra Nhiếp Phong Vũ không lừa hắn! Hắn ở nơi đây quả nhiên là—Nguyên Chiến Dã đột nhiên cảm thấy có lỗi với Trần Tích, tuy rằng hắn chỉ đang chấp hành nhiệm vụ, thế nhưng khi nghĩ lại, Nhiếp Phong Vũ cũng là người mà không ai có thể ràng buộc được.

“Tôi đang bận, em về trước đi!” Nhiếp Phong Vũ quay đầu.

Trần Tích vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào người trong lòng Nhiếp Phong Vũ. Nguyên Chiến Dã cảm thấy như có ánh mắt muốn đem hắn nhìn thấu, cả người ứa một trận mồ hôi lạnh, so với lúc Tô Hoà xuất hiện còn khẩn trương hơn.

“Đưa cậu ấy đi đi—” Hắn nhỏ giọng nói trong lòng Nhiếp Phong Vũ.

Nhiếp Phong Vũ liếc mắt nhìn hắn, khoé miệng giương lên làm lộ ra một nụ cười đầy ý vị, ngay khi đó liền dùng sức đem Nguyên Chiến Dã còn không có phản ứng gì ngồi trên người mình, nâng đầu hôn trụ hắn.

“Này~~!Anh làm gì—” Nguyên Chiến Dã mở to mắt nhìn thẳng vào Nhiếp Phong Vũ, lúc này hắn mới phát hiện, trong mắt y có một tia cười gần như là tàn nhẫn.

Cùng lúc đó, bên tai truyền đến một thanh âm run rẩy―

“A Chiến―”

Nguyên Chiến Dã hoàn toàn bất động, Nhiếp Phong Vũ chậm rãi buông hắn ra, hắn chậm rãi quay đầu, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy hai mắt Trần Tích phiếm lệ, cùng với một tia quang chợt loé—hận ý!

“Đừng nhìn, người đi rồi.” Nhiếp Phong Vũ xoay đầu Nguyên Chiến Dã để hắn có thể đối diện với mình.

Nguyên Chiến Dã nhíu mày thành một chữ xuyên (川), “Anh đang làm gì?”

“Cậu nói đuổi cậu ta đi, bây giờ thì đi rồi!” Nói như chuyện đương nhiên.

“Tôi không có kêu anh dùng cách này để đuổi cậu ấy đi!” Nguyên Chiến Dã cắn răng nghiến lợi, hoàn toàn quên mình đang ngồi trên đùi Nhiếp Phong Vũ.

Nhiếp Phong Vũ cười cười, “Vậy chăng còn biện pháp nào nhanh hơn à? Như thế nào? Cậu ta là bạn cùng phòng của cậu, sợ trở về không có cách nào đối mặt với cậu ta?”

Nguyên Chiến Dã không nói. Lời nói của Nhiếp Phong Vũ, không phải không có đạo lý.

Nhìn thấy hắn trầm mặc, Nhiếp Phong Vũ khoé miệng giương lên rồi đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, đắc ý mà an ủi: “Không có việc gì phải lo lắng! Tôi sẽ bồi thường cho cậu ta.”

“Đó là chuyện của anh không liên quan đến tôi.” Hắn thật xứng là “gian phu”! Nguyên Chiến Dã đẩy tay của Nhiếp Phong Vũ đang đặt trên người mình. Trong nháy mắt đã đứng dậy, ánh mắt lúc này liền phát hiện trên cổ Nhiếp Phong Vũ có vật gì chợt lóe sáng, hình như là dây chuyền.

Tự phụ! Ở trong tù mà còn đeo dây chuyền! Nguyên Chiến Dã xoay đầu, quay người bước đi.

“Ngủ ngon, có giấc mơ đẹp!” Phía sau truyền đến thanh âm của Nhiếp Phong Vũ, sau đó là một câu nói rất nhẹ, tựa như đang thì thầm bên tai hắn “Trong mơ có tôi—”

Nguyên Chiến Dã cả người run lên. Nếu trong mộng có y, tất cả hoàn toàn là ác mộng!

Từ bây giờ trở đi, ác mộng của hắn chỉ mới bắt đầu—.

Chú thích:

“Kính nhi viễn chi”(*) Nhìn thấy mà không đụng được (QT dịch là kính trọng mà không thể gần gũi)

End 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.