Editor: Chanhnee
Trong điện Văn tâm, lãnh hương nặng nề.
Vũ Thành đế Cơ Băng Nguyên ngồi tại phía sau án đầu rồng, cầm bút phê duyệt tấu chương, chữ viết phảng phất như rồng bay phượng múa, tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào từ nội giám đang bẩm báo phía dưới.
Nội thị đứng thẳng bên dưới chính là cánh tay phải của y, Đinh Đại. Hắn đang thuật lại đầu đuôi chuyện nghe được, tiểu Hầu gia bệnh nặng đứng giữa trời tuyết để giữ lại đám lính già trong Trung Nghĩa viện, đem mỗi một câu tiểu Hầu gia ngày đó nói ra đều tỉ mỉ bẩm báo lại cho Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên thả quyển tấu chương lại trên bàn, nở nụ cười: “Thật sự mỗi một người lính già đều nhận ra?”
Đinh Đại cười nói: “Còn không phải sao ạ, họ nói là người bị sốt đến mặt đỏ chót, ngay cả đứng cũng không quá vững vàng, lại có thể từng người từng người đều nhận ra. Những lão binh kia đều rất cảm động, gào khóc nói trở lại, nói trưởng Công chúa đã có người nối nghiệp, tiểu Hầu gia giống hệt như trưởng Công chúa, vừa nhân nghĩa vừa nặng chữ tín.”
Cơ Băng Nguyên như đang nghe được trò vui, nở một nụ cười không rõ biểu thị cái gì, sau đó lại mệnh Đinh Đại truyền các đại thần đi vào trong Các nghị sự. Đinh Đại vội vã cúi đầu lui ra gọi các đại thần kia tới, cũng không đề cập tới chuyện này nữa, xem như đã kết thúc.
Mãi đến tối muộn khi yên tĩnh lại, thời điểm không có gì làm, Cơ Băng Nguyên lại tựa hồ như nhớ tới điều gì mà nói: “Không phải nói Cát Tường Nhi bị bệnh sao? Sao còn không thấy trưởng sự (*) phủ Công chúa đến báo?”
Đinh Đại bận rộn sai người đi truyền trưởng sự phủ Công chúa. Không bao lâu sau, trưởng sự phủ Công chúa Đàm Khải sợ tới tè ra quần mà đến, dập đầu đánh thùng một tiếng bẩm báo: “Vì trưởng Công chúa đã không còn, Thanh cô cô bên người tiểu Hầu gia nói, lưỡng phủ quá lớn, nhiều người quá không tiện quản thúc, bỏ ra cũng quá mức lãng phí phô trương, liền để việc sinh hoạt thường ngày của tiểu Hầu gia chuyển qua Tây phủ. Đông phủ bên này dư thừa nhân lực, những người tiểu Hầu gia quen dùng cũng đều điều đến Tây phủ đi. Người không hữu dụng đều bị phân tán, bởi vậy, việc tiểu Hầu gia nhiễm phong hàn, thần ở bên Đông phủ cũng không biết, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Cơ Băng Nguyên trong tay nắm bút lông, vò mở lớp lông trên đầu bút, rồi lại hạ xuống ngắm nhìn, nghe mấy lời này ngược lại cũng không để ý lắm: “Thanh cô cô này là ai?”
Đàm Khải nín một hơi nói: “Trước kia nguyên là em họ bà con xa của Vân Hầu gia, một nhà nàng vì quê hương gặp thiên tai nên tới đây nương nhờ vào Hầu phủ. Ngày trước trưởng Công chúa thường xuyên xuất chinh, tiểu Hầu gia không thể dựa vào nữ quyến chăm nom, vì vậy Hầu gia liền thỉnh Thanh cô cô này chăm sóc. Sau đó Hầu gia cùng trưởng Công chúa, trước sau đều qua đời, Thanh cô cô chăm sóc Vân tiểu Hầu gia nhỏ tuổi liền đã quá thì, bỏ lỡ tuổi trẻ rực rỡ vậy nên cũng không gả đi nữa, chỉ ở trong phủ coi chừng tiểu Hầu gia, thay tiểu Hầu gia quản lý sinh hoạt thường ngày, chủ trì sự vụ bên trong.”
Cơ Băng Nguyên nở nụ cười: “Vô luận là phủ Công chúa phía đông, hay là Chiêu Tín Hầu phủ phía tây, đều là phủ đệ của ta. Ta muốn giữ lại ai, liền giữ lại người đó —— trong phủ chỉ có một mình ta là chủ nhân, từ lúc nào mà chúng ta lại thiếu tiền chứ?” Giọng điệu này của y có hơi chút quái lạ, so với ngữ khí ngày thường lạnh nhạt ôn hòa có chút bất đồng, lại mang theo chút hoạt bát của con trẻ.
Đàm Khải mờ mịt, không rõ Hoàng thượng sao lại nói lời ấy.
Cơ Băng Nguyên lại cười nói: “Đây là lời tiểu Hầu gia hôm nay nói, hắn mới mười bốn tuổi nhưng cũng biết lưỡng phủ kia, chỉ có một mình hắn là chủ tử. Ngươi là người trẫm đích thân phong mệnh quan triều đình, trưởng sự một phủ, lại không rõ ai mới là chủ nhân của ngươi, trẫm thấy chức quan này ngươi cũng đừng làm, ánh mắt không được tốt.”
Đàm Khải cả người đều bốc lên mồ hôi lạnh, chỉ biết dập đầu xin tha, một tiếng cũng không dám nói ra. Hắn biết thói quen không thích nghe lời biện giải của Cơ Băng Nguyên, nếu là bé ngoan nhận phạt vậy nên làm gì liền làm nấy, nếu là xảo ngôn biện giải, đó chính là tội chồng thêm tội.
Cơ Băng Nguyên đem bút thả xuống, nhàn nhạt nói: “Bãi chức đi, truyền khẩu dụ của ta tới Lại Bộ, người này vĩnh viễn không bao giờ được tái bổ nhiệm, kêu Thái Thường tự tìm một trưởng sự khác có khả năng tới phủ Công chúa.”
Vĩnh viễn không bao giờ tái bổ nhiệm!
Đàm Khải cả người xụi lơ, lại biết lời Đế vương nói ra như núi chưa bao giờ đổi ý. Hắn không dám biện hộ, chỉ là yên lặng rơi lệ, rất nhanh liền bị ngự tiền thị vệ ngoài cửa tiến vào đem người kéo đi, tước y quan rồi trục xuất khỏi hoàng cung.
Cơ Băng Nguyên đứng dậy sửa sang lại quần áo, dặn dò Đinh Đại: “Tới thay y phục cho trẫm, trẫm muốn cải trang xuất cung đi xem tiểu Cát Tường Nhi.”
Đinh Đại ngẩn ra: “Bệ hạ, hôm nay là ngày chẩn mạch bình an, mấy vị Thái Y viện đang làm nhiệm vụ còn ở bên ngoài chờ đợi đấy ạ.”
Cơ Băng Nguyên không để ý lắm: “Bảo bọn họ trở về.”
Đinh Đại nhìn y đi mấy bước đã mau chóng rời khỏi điện, đành nuốt vào khuyên can mà vội vã đi theo.
Chiêu Tín Hầu phủ.
Vân Trinh mơ mơ màng màng ngủ, tựa hồ có người cầm khăn lạnh đắp trên trán mình, hơi lạnh. Thân thể hắn rất nóng, cái mền trên ngực trở nên nặng vô cùng, ép tới mức hắn hô hấp cũng khó khăn, cuống họng đau đớn phảng phất không có cách nào hô hấp. Hắn duỗi tay muốn đem chăn mở ra, lại bị một cánh tay mang theo hơi lạnh nắm chặt lấy. Mí mắt giằng co thật lâu, hắn vẫn không thể mở ra được hai mắt. Trong mê man mà trốn tránh lại không có tránh được, cánh tay kia chấp nhất nắm tay hắn thả lại bên trong, nhét kĩ trong chăn, hắn không thể làm gì khác hơn là hàm hồ nói: “Nước.”
Cái tay đang ấn trên trán hắn thu về, qua chốc lát hắn cảm giác mình được một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lên, được ôm vào lồng ngực cứng rắn rộng rãi. Sau đó một cái cốc để tới dưới môi hắn, hơi dùng sức ép hắn mở miệng uống nước. Hắn nuốt không kịp, nước chảy xuống, đôi tay mang hơi lạnh kia thay hắn lau chùi, ngón tay xẹt qua đôi môi, ôn nhu và thận trọng.
Hắn tay nhuyễn chân nhuyễn mà vùi trong lồng ngực đối phương, mơ hồ liền hướng lồng ngực đối phương mà cọ cọ phảng phất như một ấu thú yếu ớt. Đối phương rầu rĩ nở nụ cười, ấn lại mặt của hắn: “Đừng cọ, bỏ quần áo của trẫm ra.”
Trẫm!
Hắn mở mắt ra, hình ảnh tiến vào trong mắt quả nhiên là Vũ Thành Đế Cơ Băng Nguyên, cả người bỗng nhiên lập tức tỉnh táo lại, vội vã từ trong lồng ngực Cơ Băng Nguyên tránh đi. Sau đó lại vội vội vàng vàng chỉnh quần áo liền muốn đứng dậy, Cơ Băng Nguyên nở nụ cười ấn hắn lại không cho đứng dậy: “Đừng ngồi lên, đều đã bệnh thành như vậy, tiểu yêu quái đáng thương còn muốn đứng lên làm cái gì, chỉ mới mấy tháng không gặp làm sao lại xa lạ với trẫm như vậy.”
Vân Trinh nhìn mặt Cơ Băng Nguyên, trong lòng đau xót, thấp giọng nói: “Bệ Hạ vì sao lại đến, ta không sao.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Đã bệnh thành như vậy còn nói không có chuyện gì? Trưởng sự của phủ Công chúa bên này cũng không báo lên, trẫm đã cho đuổi trưởng sự, ngày khác tìm một người tốt cho ngươi.” Ngữ khí của hắn rất bình thường, lại dẫn theo một tia uy nghiêm đáng sợ.
Ban đầu chỉ là nghe nói phủ Công chúa muốn đem đám lính già trong Trung Nghĩa viện đuổi đi, hắn có chút không vui nhưng Vân Trinh nay đã nhận tước vị, cũng đã mười bốn rồi, không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện nữa, hắn vừa làm chủ liền theo ý của hắn đi. Mới tận mắt thấy nghĩa tỷ qua đời, đứa con trai này cũng đã lớn, tuy có chút thổn thức nhưng hắn vốn cũng là một người bạc tình, lãnh tâm, cứ bỏ qua một bên đi. Không nghĩ tới hóa ra là người bên cạnh cáo mượn oai hùm, phân phó nhân sự lúc chính chủ ngã bệnh.
Vành mắt Vân Trinh không biết sao lại đỏ lên, bộ dáng mới lạ khác hẳn với trước đây. Hắn ỷ vào chính mình từ khi còn nhỏ đến lúc lập quan, chắc chắn từng ở trên đầu gối Cơ Băng Nguyên mà ăn đồ vặt hoặc chơi đùa ngọc tỷ, tư lịch, liền mặt dày giả trang hài tử mà nắm ống tay áo Cơ Băng Nguyên gợi nhắc quá khứ: “Mẫu thân đi rồi, vốn ta cũng sẽ không dùng tới trưởng sự, ta biết hoàng cữu cữu đau lòng ta, chỉ là còn không có nói ra.”
Cơ Băng Nguyên bất ngờ, nhìn đứa nhỏ này tựa sát lại đây, sắc mặt ửng hồng, nói chuyện cũng không giống bộ dáng bốc đồng ngày trước. Trong lòng y thầm nghĩ rồi lại hiểu lầm có phải là hắn ở bên ngoài bị ủy khuất, nghĩa tỷ qua đời sợ là những người khác cũng trở nên ngạo mạn. Trong lòng mặc dù tính toán nhưng vẫn bất đắc dĩ tiếp nhận thân thể hắn, cảm giác được người trong tay toàn là xương, hơi gầy quá mức rồi, y không khỏi có chút tức giận: “Nhìn ngươi gầy thế nào này, nhất định là lại giống như trước đây không ăn cơm cho tốt, còn không thích ăn thịt.”
Vân Trinh nhắm mắt lại hàm hàm hồ hồ cuộn tròn trong lồng ngực của hắn: “Ta còn đang trong hiếu lễ mà.”
Cơ Băng Nguyên ngược lại đã quên mất, sờ sờ mái tóc ướt nhẹp toàn là mồ hôi của hắn, đưa tay nhận khăn thay hắn lau đi: “Có tâm liền có lễ, ai còn thật sự ba năm không ăn thịt, mẫu thân ngươi mà biết có khi còn đau lòng hơn là chết.”
Vân Trinh không nói lời nào, trong tâm lại âm thầm tính toán. Quái lạ, đời thứ nhất, đời thứ hai, mình cũng đều bị bệnh, qua mấy ngày nữa là cũng tốt rồi. Cũng chỉ là phong hàn thôi, sao có thể làm kinh động Cơ Băng Nguyên khiến y tới thăm bệnh? Tối nay là làm sao? Bây giờ tuy rằng thân thể khó chịu nhưng nhìn thần sắc thoải mái của Cơ Băng Nguyên, nghĩ nghĩ cũng vẫn là phong hàn thôi. Rốt cuộc có cái gì không giống với hai đời trước? Đúng rồi, là những lão binh kia! Hai đời trước lúc mình bệnh không nhớ rõ sự tình, tỉnh lại mới biết bọn họ đều đã tự thỉnh rời khỏi phủ Công chúa. Mặc dù có chút phiền muộn, nhưng hắn cũng không quá để ý, đời này chính mình lại lưu bọn họ lại, là vì điều này sao? Hóa ra Cơ Băng Nguyên vốn để bụng chuyện những lão binh này như thế? Không đúng, không phải là để ý những lão binh này, là để ý di chúc mẫu thân lưu lại có được tuân thủ hay không?
Trong lòng hắn vừa chua xót liền mềm nhũn ra, chỉ là nắm chặt ống tay áo Cơ Băng Nguyên không tha. Tiếng nói phẫn hận và bất bình của Cơ Hoài Tố kiếp trước liền vang lên bên tai: “Hoàng thượng chỉ sủng một mình ngươi, đối với ngươi tốt nhất, đó là vì y coi trọng mặt mũi mẫu thân ngươi. Hắn mặc người trầm luân, cùng nghĩa tỷ thông dâm sinh hài tử, đến cuối cùng thậm chí còn muốn đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho gian hài tử, hắn một đời thanh danh cũng không cần! Đến lúc đó sử sách biết viết làm sao?”
Người băng thanh ngọc khiết thế kia, cũng bị ghen tỵ và phẫn hận khiến gương mặt vặn vẹo. Công lao ngày xưa tận tâm tận lực phụ tá, chân tâm thực lòng, vành tai và tóc mai chạm nhau đều trở thành ý đồ riêng, người sớm chiều ở chung cũng biến thành chướng ngại vật không thể không chết.
Trong lòng Vân Trinh u ám, không hề có một tiếng động nở nụ cười. Nhìn người trầm luân thì thế nào, thông dâm thì làm sao? Hắn đã chết hai đời người, còn để ý mấy chuyện này sao? Cơ Băng Nguyên và mẫu thân trên người đều chịu nhiều ít tiếng gió, xác định đều là Trung Nguyên công huân?
Hoàng thượng thời điểm vẫn là Hoàng Tử đã lĩnh binh chinh phạt tứ phương, công lao rực rỡ, sau khi đăng cơ liền cần chính phi thường, văn thành võ đức, mấy lần ngự giá thân chinh bình loạn, nhưng đáng tiếc trên chiến trường vết thương cũ tái phát, tráng niên mất sớm (*), cũng là một minh quân lưu danh sử sách.
Mẫu thân xuất thân dân gian, dùng thân nữ tử lĩnh binh tác chiến, lập công vô số, còn nhờ cứu cao tổ mà được phong làm trưởng Công chúa. Một đời quang minh chính đại, nhân nghĩa dũng cảm, chưa bao giờ để ai làm việc ngấm ngầm xấu xa, thời điểm chết bệnh được chôn cất theo nghi lễ cấp tướng, cả nước làm lễ tang trọng thể. Lại nói nếu hai người bọn họ có tình, thì có làm sao? Bọn họ là nhân vật công huân cỡ nào, chỉ bằng những đám tiểu nhân này cũng xứng đáng nghị luận?
Về phần chuyện con riêng kia có phải thật hay không còn chưa biết được, chỉ là hai đời Hoàng thượng quả thật chăm sóc hắn rất nhiều, nhưng hắn vẫn cho rằng y là do mẫu thân phó thác, thân làm trưởng bối muốn trông nom hắn mà thôi. Hoàng thượng tính cách quá lạnh lùng, cao cao tại thượng, bởi vậy cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, chỉ trừ khi mình nháo ra loại chuyện kinh thế hãi tục, còn đâu y cũng dung túng để hắn ở ngoài.
Vân Trinh nguyên bản chính là một người không câu nệ quy củ, có chút quái lạ, đối lễ pháp còn khịt mũi coi thường. Lại nghĩ tới hành vi thận trọng nhưng đối với mình vẫn nhất quán lạnh nhạt, hắn đối với người gọi là phụ thân càng không có chút tình cảm. Đổi lại còn không bằng Hoàng đế đối với mình, giờ khắc này còn hiện ra chút quan tâm thực lòng.
Hắn nghĩ đến đây, lại hướng Cơ Băng Nguyên càng ngày càng thêm quyến luyến, tựa sát trong lồng ngực của hắn. Cơ Băng Nguyên còn không nghĩ tới hài tử này bị bệnh lại dính người như vậy, y vốn chỉ là muốn đến nhìn một cái rồi đi, đành phải thay hắn lau mồ hôi rồi kêu người đưa thuốc lại đây, buộc hắn uống, nhìn hắn ngủ rồi mới trở về cung.
Ngày thứ hai, Cơ Băng Nguyên nhìn thấy ngự thiện phòng mang lên quả lê, nhìn nước còn đọng trên đó liền gọi Đinh Đại đến nói: “Quả lê này trẫm thấy cũng ngon, gọi ngự thiện phòng kiếm một sọt đưa tới phủ Công chúa cho Cát Tường Nhi.”
Đinh Đại vội vã tuân lệnh, Cơ Băng Nguyên lại vừa cười vừa nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ này ngược lại bị bệnh càng thêm chút ngoan ngoãn, lúc trước vẫn luôn tỏ ra xa lạ với trẫm, lại nghe nói bây giờ tính tình đại phát, tùy hứng cực kì, ta thấy hắn vẫn là đứa trẻ yếu ớt.”
Đinh Đại trong lòng suy nghĩ, vị tiểu Hầu gia kiêu căng này lần trước trên phố một roi đánh vỡ cửa sổ xe lạn thành ý bá mà sinh sự. Hơn nữa Hoàng thượng trước đây đều gọi thẳng tên Vân Trinh, đi thăm dò người bệnh trở về liền biến thành Cát Tường Nhi? Trên mặt cũng khó thấy mà cười nhiều một chút, hiển nhiên rất thích tiểu Chiêu Tín Hầu gia bị bệnh mà làm nũng, liền vội vàng cười đáp lời: “Phải ạ, đều nói người giống hệt như trưởng Công chúa mà, khí độ của trưởng Công chúa năm đó cũng đâu phải người lớn lối nhất.”
Cơ Băng Nguyên không để ý lắm: “Như nghĩa tỷ mới tốt, nếu là như Vân Thận Trọng Vi, đó mới là uất ức.”
Đinh Đại nào dám nói tiếp, Vân Thận Trọng Vi mười năm gian khổ học tập mới ghi tên bảng vàng, được phong Thám Hoa còn có được Công chúa. Người hào hoa phong nhã, nói chuyện quanh co, Hoàng thượng và trưởng Công chúa lại là người mang binh đánh giặc khắp thiên hạ, không ưa người đọc sách cẩn thận chặt chẽ, cũng không kỳ quái.
Hắn bận rộn xuống dưới truyền lời, kêu người đưa quả lê tới Chiêu Tín Hầu phủ, một bên trong lòng suy nghĩ nguyên bản sau khi trưởng Công chúa qua đời, phủ Công chúa này đã sớm đổi tên là Chiêu Tín Hầu phủ. Tông chính tự, Nội vụ ty cũng hơn một lần tới thỉnh rút lại nghi chế phủ Công chúa, thu hồi trưởng sự chờ xây dựng chế độ tiến hành cắt cử người khác nhận lệnh. Hoàng thượng thánh quyến không thay đổi, vẫn luôn không phê duyệt, xem ra nghi chế của phủ Công chúa này trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội rút lại.
(*) Trưởng sự: Người phụ trách quản lý công sự cao nhất trong phủ.
(*) Tráng niên mất sớm: Còn trẻ, khỏe đã qua đời.