Anh ấy có chút nghỉ hoặc, tại sao anh Hoàng Hải lại nhắc đến chuyện này.
“Vậy ông ta chưa từng nói với em rằng hồi đó ông sai người giết một nửa dân số của đất nước nhỏ bé đó!”
Bùm!
Như một tiếng sét đánh ngang tai Vũ Hoàng Minh.
Anh ấy luôn cho rằng Bắc Sơn sẽ không tham gia vào chuyện này.
Tuy nhiên, nghe những lời của anh Hoàng Hải, có về như…. mọi chuyện ngày càng lớn hơn.
đất nước nhỏ bé ấy, một nửa dân số đã bị Sð Quân Kim giết chết.
Như vậy cũng có nghĩa là đã có vô số người dân vô tội chết oan ức dưới tay của Sờ Quân Kim.
“Anh Hoàng Hải, làm sao anh phát hiện ra chuyện này?”
Anh ấy không hiểu làm thế nào mà anh Hoàng Hải biết được thông tin quan trọng như.
vậy.
“Bi vì chuyện đó bị chú Đông Hoàng phát hiện!”
“Tin tức cũng do chú Đông Hoàng làm lộ ra ngoài!”
Ánh mắt Đông Hoàng Hải hiện lên có chút bất lực.
“Ban đầu vốn dĩ chỉ có vài người biết chuyện này, nhưng không biết là ai đã truyền tin tức cho.
Sờ Quân Kim. Lúc đầu Sờ Quân Kim định độc chiếm di tích, thậm chí không ngần ngại ra tay.
giết những người biết chuyện.”
“Chú Đông Hoàng để trả thù, đã thay tên đồi họ và truyền tin tức ra ngoài.”
“Những nhân tài cường quốc đứng sau biết được liền dẫn quân đến.”
‘Vũ Hoàng Minh trầm mặc hoàn toàn.
Anh ấy không biết rằng có một bí mật ẩn giấu trong chuyện này.
Có về như anh ấy hiểu biết quá ít về Sờ Quân Kim.
Có lẽ những gì anh ấy thấy chỉ là bề nồi của ông ta.
Trong lòng ông ta nghĩ gì, không thể biết rõ được.
Cũng may là lúc đầu không nói cho Sở Quân Kim tin tức của ba người anh em Hoàng Hài, nếu không ba người anh em Hoàng Hải nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
“Em đã hiểu rồi.”
Cuối cùng, Vũ Hoàng Minh gật đầu.
Ảnh hưỡng của chuyện này đối với anh ấy là quá lớn, và cần có thời gian để chấp nhận nó.
“Được rồi, chuyện nên nói anh đều đã nói cả rồi, còn những chuyện khác em hỏi anh thì anh không thể nói được.”
Đông Hoàng Hải nhìn vẻ mặt u sầu của Vũ Hoàng Minh, bật cười và vỗ vai anh ấy.
“Đi thôi, đi thôi, anh đói rồi! Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Cổ Nhị Ngưu chạm vào chiếc bụng đang sôi ùng ục của mình và cười mìm.
Ăn trưa xong, đã là hai giờ chiều.
“Hoàng Minh, em hãy quay về và ð bên vợ đi. Qua vài ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
“Anh sẽ gọi điện cho em thông báo ngày cụ thể.”
Khi anh ấy chuẩn bị rời đi, Đông Hoàng Hải vỗ vai Vũ Hoàng Minh.
Vừa ăn trưa xong, Đông Hoàng Hải đã nói với anh ấy.
Lần này sẽ đưa anh ấy đi xem di tích của một nền văn minh chưa được biết đến.
“Em biết rồi, vậy em về trước đây.”
‘Vũ Hoàng Minh vẫy tay tạm biệt mọi người rồi lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe địa hình đi xa, Đông Hoàng Hải thờ dài.
“Anh Hoàng Hải, nếu vì chuyện này mà Sð Quân Kim ra tay, chúng ta có cần…”
Cổ Nhị Ngưu có chút lo lắng, nếu Sð Quân Kim biết được, sẽ bất lợi cho Vũ Hoàng Minh.
Nếu không được, họ chỉ có thể báo với dòng.
họ.
“Không cần, nếu Sð Quân Kim muốn nhúng tay vào, vậy chúng ta cũng không cần giấu diếm nữa. Dù sao người biết di tích chắc chắn không biết ba người chúng ta, những người khác cũng không ăn chay.”
“Đến lúc đó, ông ta muốn can thiệp, trừ phi ông ta nghĩ có thể chịu đựng nồi cơn thịnh nộ của một dòng họ ần thế!”
Hai mắt Đông Hoàng Hải hơi híp lại, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng.
“Đúng rồi, Anh Hoàng Hải, còn những ‘con chó biết đỉ’ của tổ chức Thần Tích thì tính sao đây?”
“Họ dưỡng như đã biết tin tức này rồi và họ vẫn đang điều tra.”
Nam Nguyệt Thường lo lắng.
Tổ chức Thần Tích luôn điều tra chuyện này, và sau khi ba người họ phá hùy cứ điểm, bên kia dưỡng như muốn phát điên.
“Đừng hoảng hốt, nếu bọn họ dám xuất hiện ở Bắc Sơn, anh có thề cam đoan bọn họ chỉ có đường tiến chứ không có đường lui, bọn họ có tổ chức, Bắc Sơn của chúng ta không có sao?”