Vũ Hoàng Minh kéo tay Dâu Tây, lúc này hai người đang đứng ở ngoài cửa lớn, ánh mắt anh nhìn lướt qua toàn bộ khách mời ngồi bên trong.
Đối diện với ánh nhìn của mọi người, anh khẽ mỉm cười.
“Đó là ai vậy?”
“Tôi cũng không biết! Nhưng thoạt nhìn trông rất quen”
“Đứa nhỏ đó, hình như là con gái của Tô Thanh Trúc.”
Đông đảo khách mời, mỗi người một câu đoán thân phận hai người vừa đến.
Song, người nhà họ Tô đã đứng cả lên, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm vào miệng Vũ Hoàng Minh.
Trên sân khấu, Tô Thanh Trúc nhìn người vừa đến, bỗng khóc nấc.
Nước mắt như trực tuôn trào, lách tách rơi xuống đất.
Cô không ngờ Vũ Hoàng Minh sẽ đến.
Lại càng không ngờ bệnh của Dâu Tây đã khỏi rồi.
“Tên nhóc họ Vũ kia, tôi nói cho cậu biết! Nơi này không phải chỗ mà cậu có thể tới, mau cút khỏi đây cho tôi, nếu không hôm nay cậu chết chắc”
Ông lão nhà họ Tô chống gậy, lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh.
Sắc mặt đám người Tô Cao Cường cũng không tốt hơn là bao.
Vũ Hoàng Minh này thật sự không sợ chết à?
Sao lại có thể mang đứa con riêng kia đến hôn lễ của Lưu Thanh Bằng thế này?
“Phải không?”
Khóe miệng Vũ Hoàng Minh hơi nhếch lên.
Sau đó lớn tiếng nói: “Có phải mọi người đang rất tò mò về thân phận của tôi đúng không?”
Mặc dù nhiều người không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đã mơ hồ đoán được lai lịch của anh rồi.
“Không sai! Tôi là người khiến cả nhà họ Tô mất hết thể diện, đây… là con gái của tôi!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Người đàn ông này thực sự dám nói.
Đây chính là đứng trước mặt mọi người vả đẹp mặt nhà họ Lưu nha.
Mặc dù, mọi người đều đã biết Tô Thanh Trúc có một đứa con riêng.
Nhưng do thế lực của nhà họ Lưu nên không ai dám hé răng nửa lời.
Hơn nữa, hồi đó nhà họ Tô có lẽ chưa tổ chức hôn lễ.
Chuyện này chỉ lan truyền trong giới thượng lưu.
Những người không có đủ tư cách thì hoàn †oàn không thể biết được.
Nhưng bây giờ, mọi người đều biết cậu ấm nhà họ Lưu – Lưu Thanh Bằng muốn gả cho một người phụ nữ đã có con riêng.
“Vũ Hoàng Minh, đây là anh đang tìm đường chết.’ Vẻ mặt Dương Tấn dần có vài phần dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Vũ Hoàng Minh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lưu Thanh Bằng, ánh mắt sắc lạnh như băng khiến người đối diện như rơi vào một hố băng lạnh cóng.
“Lưu Thanh Bằng phải không?”
“Anh yên tâm, món nợ giữa tôi và anh, tôi sẽ từng chút từng chút tính toán trả lại, nhưng không phải bây giờ!”
“Hôm nay, tôi đến đây để cướp dâu!”
Ngay khi câu cuối cùng thốt ra, nhiều khách khứa ngồi đây há hốc mồm.
Đây là…
Tình tiết lật mặt các kiểu đây sao?
Anh ta một thân một mình đến hôn lễ của Lưu Thanh Bằng để cướp dâu á?
Đúng là một trò hài của năm nha.
“Hahahal”
“Vũ Hoàng Minh, anh tính toán cũng ngọt quá ha, dám đến địa bàn của tôi đòi cướp dâu luôn cơ đấy nhỉ? Vậy nếu hiện giờ tôi đứng trước mặt anh, làm nhục người đàn bà của anh thì sao đây?”
Lời vừa dứt, anh ta lập tức vươn tay ra bắt lấy Tô Thanh Trúc đang đứng bên cạnh.
Tuy nhiên, Tô Thanh Trúc cũng có chuẩn bị từ trước.
Cô cầm con dao gọt hoa quả trong tay, hung hăng đâm vào người anh ta.
“Phốc!”
Con dao gọt hoa quả trực tiếp đâm vào cánh †ay của Lưu Thanh Bằng, máu tươi lập tức tuôn ào.
“ÁP”
“Cô dám!”
Lưu Thanh Bằng không hề nghĩ tới chuyện như thế này sẽ xảy ra.
Sau khi đâm con dao vào tay Lưu Thanh Bằng, Tô Thanh Trúc hoảng sợ lui về phía sau mấy bước.
Khách khứa bị dọa choáng váng, Vũ Hoàng Minh cũng sững người.
Anh không ngờ Tô Thanh Trúc lại chuẩn bị một con dao.
Anh biết tính tình của Tô Thanh Trúc, cô ấy chắc chắn không phải loại người không chuẩn bị gì.
Con dao này không phải dùng để giết Lưu Thanh Bằng, mà là…
“Mẹ ơi!”