Vũ Hoàng Minh nghe thấy giọng nói tức giận của Võ Mạnh Thanh, mới ngẩng đầu lên.
Anh lười nhác ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Con chó ở đâu sủa loạn vậy?”
Bấy giờ, sắc mặt của Võ Mạnh Thanh rất khó coi, kể cả Thủy Trọng Hoa và Hải Trung đứng bên cạnh anh cũng giật mình.
Giọng điệu của người này cũng phách lối quá đi, kể cả con trai của Hầu gia cũng không coi là gì.
Sở Thanh Nam khinh thường một cái, đối với anh ta thì con trai của Hầu gia chả là gì cả, kể cả có Hầu gia ở đây thì cũng phải quỳ xuống trước mặt anh ta.
Chưa kể là thân phận của Vũ Hoàng Minh cao như vậy, cho dù là Nguyên Soái chín sao ởð trước mặt anh cũng phải quỳ xuống thôi.
“Cậu là ai, mà dám kiêu ngạo trước mặt cậu Văn?”
Võ Mạnh Thanh đi về trước một bước, chỉ vào Vũ Hoàng Minh nói.
Nhưng mà An Bình Văn đứng bên cạnh lại xua tay một cái.
“Đúng là thú vị.”
“Tôi không ngờ là trong thành phố Vân Xuyên nhỏ như này, lại có một người làm người khác chán ghét như vậy.”
An Bình Văn nhìn về phía Vũ Hoàng Minh đang ngồi trên ghế rồi cười lạnh một cái.
Rồi sau đó anh ta dẫn hai vệ sĩ đi về phía anh.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này thì rất kinh ngạc.
Cậu Văn này, đang chuẩn bị dạy Vũ Hoàng Minh, người không biết trời cao đất rộng này một bài học sao?
Sở Thanh Nam thấy vậy, nhíu mày một cái, chậm rãi đứng lên đi ra khỏi chỗ ngồi của mình.
Chỉ cần An Bình Văn dám ra tay, nhất định trong ba giây anh ta sẽ làm cho tên này quỳ xuống trước mặt anh Minh.
Vũ Hoàng Minh nhìn thấy An Bình Văn đang đi đến gần đây thì chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, mỉm cười nói một câu: “Anh có chuyện gì không?”
An Bình Văn nhìn qua Vũ Hoàng Minh, rồi nhìn vào Dâu Tây đang ngồi trong lòng anh, nói: “Cô bé thật dễ thương.”
Anh ta đang định đưa tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Dâu Tây, nhưng mà Dâu Tây theo bản năng lại chui vào trong ngực Vũ Hoàng Minh, ánh mắt cô bé hoảng sợ nhìn về phía An Bình Văn.
Không thành công, nhưng An Bình Văn cũng không tức giận, anh ta quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Trúc đang ngồi bên cạnh.
Trong ánh mắt của anh ta lóe lên một tia sáng.
Anh ta không ngờ là ở thành phố Vân Xuyên nhỏ bé này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.
Xem ra chuyến đi này của anh ta cũng không vô ích.
“Xin hỏi cô gái này, em có thể uống một ly rượu với tôi không? Tôi tên là An Bình Văn, chủ tịch của tập đoàn An Văn, là con trai của Hầu gia An Bình Nguyên.”
Nói xong, anh ta búng tay một cái.
Võ Mạnh Thanh vội vàng cầm hai ly rượu đi lên, cung kính đưa ly rượu vang đỏ cho An Bình Văn.
An Bình Văn đưa ly rượu vang đỏ cho Tô Thanh Trúc ngay trước mặt Vũ Hoàng Minh.
Vẻ mặt của Tô Thanh Trúc hơi phức tạp, cô nhìn Vũ Hoàng Minh một cái, không biết mình có nên cầm ly rượu này hay không.
Dù sao sức mạnh của tập đoàn An Văn đã được thể hiện rất rõ ràng.
Nếu có thể hợp tác với đối phương, thì nhất định nhà họ Tô sẽ phát triển mạnh mẽ.
Nhưng mà trước khi Tô Thanh Trúc nhận ly rượu này thì Vũ Hoàng Minh đã đứng dậy.
“Tôi cho anh ba giây, tự uống hết hai ly rượu này cho tôi.”
Trên mặt anh vẫn còn mỉm cười, nhưng nụ cười này của anh càng ngày càng lạnh.
Giọng nói cũng tràn đầy sự ra lệnh.
Sở Thanh Nam hít sâu một hơi, lần này anh Minh tức giận thật rồi.
Xem ra, bây giờ anh ấy chuẩn bị trở mặt rồi.
Nghe thấy vậy, An Bình Văn bật cười một tiếng.
Anh ta liếc xéo Vũ Hoàng Minh một cái: “Lá gan của anh hơi lớn đấy, vậy mà dám nói câu đó với tôi.”
“Vậy thế này đi, anh uống hết hai ly rượu này rồi đề vợ anh ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ vui vẻ tha mạng cho anh, tha mạng một con chó như anh!”
“Nhưng…”
Anh ta tiếp tục nói, giọng điệu lạnh như băng!
“Nếu anh không uống ly rượu này, thì tôi sẽ làm cho anh đi vào được mà không đi ra được.”
Hai vệ sĩ phía sau An Bình Văn đi lên một bước, bọn họ đều tỏa ra một hơi thở làm người khác sợ hãi.
Vẻ mặt của Tô Thanh Trúc lập tức thay đổi khi nhìn thấy hai người vệ sĩ đi lên.
An Bình Văn là con trai của Hầu gia, cho dù người anh em kia của Vũ Hoàng Minh có mạnh đến đâu thì cũng không thể nào so được với Hầu gia.
Hơn nữa, trước đây Hoàng Minh đã nợ người anh em của mình rất nhiều sự giúp đỡ.
Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, thì cô cũng không biết làm sao.
“Cậu Văn, tôi sẽ uống ly rượu này.”
Nói xong, cô đưa tay phải ra cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay An Bình Văn.
Nhưng mà một giọng nói lạnh lùng của Vũ Hoàng Minh truyền đến.
“Anh cho phép em uống ly rượu này à?”
Vốn dĩ Tô Thanh Trúc đã định đưa tay ra lấy ly rượu, nhưng khi nghe thấy giọng nói này cô lại rụt tay lại theo bản năng, rồi nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.