Thông thường mà nói thì gắn xung quanh các trường đại học nhất định sẽ có nhiều nhà hàng, khách sạn các thứ.
Đương nhiên, chỗ để ăn cơm hay coi phim cũng có không ít.
Lâm Hàn dắt Tần Nguyệt Nhi vào một quán trà sữa, chuẩn bị ngồi một lát rồi sẽ đi “Em uống vị gì?”
Lâm Hàn già vỡ lịch sự hỏi.
Tần Nguyệt Nhi lắc đầu không lên tiếng.
Trong lòng cô lúc này đang vô cùng lo lắng, cũng vô cùng bất an.
Cô ấy thậm chí đã nghĩ đến cảnh tượng khó.
coi một lát nữa sẽ xảy ra giữa cô ấy với Lâm Hàn.
Nghĩ đến đó, cô ấy chì hận không thể chạy đi ngay bây giờ, chạy thoát khỏi Lâm Hàn.
Nhưng mà cô ấy không thề đi được.
Cô ấy mà đi, thì người gặp phiền phức sẽ là anh Giang mất.
Thấy Tần Nguyệt Nhi không lên tiếng, mặt Lâm Hàn lộ vẻ khó chịu.
“Mẹ nói”
“Đến giờ mà còn giả bộ ngây thơ à. Đợi chút nữa vào phòng, ông đây phải chụp lại hết những dáng vẻ kia của em!”
Cậu ta mắng thẳm trong lòng, sau đó ra chỗ chủ quán mua hai ly trà sữa truyền thống.
Tần Nguyệt Nhi ngồi trên ghế, vô lo lắng nắm chặt hai tay lại.
Lòng bàn tay đồ đẩy mồ hôi, gương mặt trông như bị thiếu máu vậy, trắng bệch cả ra.
Bỗng nhiên, giọng của mấy người bạn học kế bên lại thu hút sự chú ý của cô.
“Các cậu nói xem, Minh Vương ấy, sao lại giống người đàn ông lần trước lái Bentley tới trường chúng ta thế nhì?”
“Đúng đó, tớ cũng thấy giống ghê. Tớ còn lén chụp lại hai tấm hình nữa đấy.”
Hai học sinh nữ kia cứ cậu một câu tớ một câu, lại thành công lôi kéo ánh mắt của Tần Nguyệt Nhi.
Hai người đó cách cô ấy cũng không xa, cô ấy có thể nhìn thấy hình trên điện thoại hai người nhờ ánh mắt của họ.
Khi cô hoàn hồn nhìn lại, thì Tẩn Nguyệt Nhỉ sừng sốt.
Đó không phải là anh Giang sao?
Hơn nữa, hai người kia đang nói đến Minh ‘Vướng, thì không phải là Thiên Vương lợi hại nhất Bắc Sơn đó sao?
Cô mỡ điện thoại ra, vừa lên đã thấy tin tức mới nhất.
Mỡ lên đọc, một tấm hình chụp rất rõ ràng dễ thấy đã hiện ra trước mắt cô.
“Anh Giang…”
Tấn Nguyệt Nhi tự lầm nhầm, sau đó lại chăm chú nhìn vào bài đăng kia.
Trước quầy mua hàng, Lâm Hàn đã mua được hai ly trà sữa cậu ta muốn.
Nhưng cậu ta không vội vàng đưa ngay cho Tấn Nguyệt Nhi mà lại chủ động cắm ống hút vào.
Mà ngón tay cậu ta lúc này lại thả một viên thuốc trắng vào trong ống hút Sau đó, cậu ta cẩm ly trà sữa lắc nhẹ một cái.
Lúc này, cậu ta mới cầm trà sữa đưa cho Tần “Nguyệt Nhi, uống trà sữa đi.”
Cậu ta đặt một ly trà sữa xuống trước mặt Tần Nguyệt Nhi.
Mà Tần Nguyệt Nhỉ lúc này giống như là vừa hoàn hồn vậy, vội vã nhét điện thoại vào túi, trên mặt lộ ra cằm xúc phức tạp.
Trước là ngạc nhiên vui mừng, sau lại là mất mát.
Cô ấy chưa từng nghĩ đến, ngưỡi anh này của cô ấy lại là Minh Vương dưới một người trên vạn người.
Cũng chưa từng nghĩ rằng, anh ấy lại trờ thành anh của cô ấy.
Có lẽ, đến khi anh ấy khôi phục trí nhớ thì cô ấy và ông sẽ chỉ là những người khách qua đường, đi ngang qua cuộc đời anh ấy mà thôi.
Dù sao thì nhân vật như anh ấy, sao có thể nhận một cô gái nông thôn ð Vân Thành là em gái được chứ?
“Cám ơn”
Tần Nguyệt Nhi còn đang ngây người, cầm ly trà sữa lên uống đầy bản năng.
Cô lại không phát hiện ra rằng, Lâm Hàn đang chăm chăm nhìn vào cổ cô, nhìn cô uống một ngụm trà sữa này vào bụng.
Sau khi cô uống ngụm trà sữa này, trong lòng Lâm Hàn mừng như điên.
Ha ha hat Tần Nguyệt Nhi ơi Tần Nguyệt Nhi.
Nữ thần thuần khiết được cả trường công nhận, sẽ nhanh chóng thành đồ cho tôi chơi. Một đồ vật mà thôi!
Người anh kia của em, sợ là không tới kịp đâu.
“Đi thôi, tôi đợi không nồi rồi.”
Giọng nói đầy khao khát của Lâm Hàn vang lên bên tai Tần Nguyệt Nhi.
Trong nháy mắt, cà người Tản Nguyệt Nhi run lên.
“Chuyện anh đồng ý với tôi, anh có làm được không?”
Cô ấy ngầng đầu nhìn Lâm Hàn, trong mắt có chút hoài nghỉ.