Những lời ông ta vừa nói khiến mọi người ai nấy đều hốt hoảng. Ông già này đúng là quá đáng lắm rồi đấy, đâm vào xe người ta xong bây giờ lại còn trách người ta đỗ xe lung tung. Người ta đỗ xe ở nơi cho đỗ xe, không hề dĩ chuyển.
Rõ ràng là ông ta tự mình đâm phải mà.
Nét mặt Vũ Hoàng Minh trầm tư, anh đi về phía chiếc xe. Anh trông thấy chiếc xe Porsche bị đâm thành thế này, trong lòng không khỏi bực tức.
“Này, xe này của cậu đấy à?”
Ông già che lấy trán của mình, vẻ mặt tức giận tiến lên phía trước.
“Đúng vậy”
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, im lặng nhìn ông ta. Nếu như ban đầu ông ta mờ miệng xin lỗi thì có lẽ anh cũng đã không tức giận, càng không đề ông ta phải bồi thường, bây giờ thì…
“Cậu đỗ xe ở đây, bây giờ hàng hoá trên xe tôi bị hỏng hết, tôi cũng bị thương, cậu định bồi thường cho tôi thế nào đây?”
Những người xung quanh vừa nghe thấy thế ‘thì không khỏi mỡ to mắt ra nhìn.
Ông già này điên rồi sao?
Tự mình đâm phải xe người khác thì thôi đi, giờ còn độc ác tố cáo trước bắt người ta bồi thường nữa chứ.
Đúng là không biết xấu hồ Vũ Hoàng Minh mìm cười: “Ông muốn bồi thường bao nhiêu tiền!”
Mọi người vừa nghe thấy thế thì không khỏi ngạc nhiên. Ai cũng không ngờ rằng Vũ Hoàng.
Minh lại muốn bồi thường thiệt hại cho ông già kia thật. Dù có thế nào thì vụ tai nạn này đều phải do ông già kia chịu trách nhiệm mới phải chứt Nhưng họ không hiểu tại sao Vũ Hoàng Minh lại làm như thế nữa.
Còn ông già kia, vừa nghe thấy thế thì ngay lập tức nỡ nụ cưỡi. Còn về việc cái trán bị thương đều biến thành việc nhỏ hết. Cũng chỉ là một miếng da thôi mà, nhưng ông ta vừa nhìn là biết đây là xe sang nên nhân cơ hội này ông ta phải kiếm thêm chút đình mới được.
Ông ta cũng ngạc nhiên, thế nên ông ta mới nghiêm túc nói: “Cậu có thể lái một chiếc xe sang thế này chắc hẳn là có nhiều tiền lắm nhỉ?”
“Thế này, cậu bồi thường cho tôi một trăm vạn thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
Ông ta vừa nói xong suýt nữa khiến mọi người xung quanh bật ra tiếng chửi tức giận.
Đúng là không biết xấu hồ.
Đống hàng này thì đáng giá bao nhiêu tiền, miếng da trên trán ông ta mà cũng đòi ba tỷ ư, ông ta nghĩ tiền tự nhiên mà có đấy à.
“Ba tỷ ư?”
“Được, tôi bồi thường cho ông!”
Nói xong anh lấy điện thoại ra gọi cho Sở Thanh Nam.
Sau khi điện thoại thông, anh nói với Sở Thanh Nam ở đầu dây bên kia: “Cậu cầm ba tỷ tới đây, tôi đang ở trước cổng nhà trẻ Mặt Trời.”
Nói xong anh bỏ điện thoại xuống.
“Đợi tôi mười phút, tiền tới ngay đây!”
Ông ta nghe thấy thế thì cảm thấy hối hận trong lòng.
Sao ông ta lại đòi có ba tỷ chứ, nghe giọng điệu của anh thì dù ông ta có đòi anh mười lăm tỷ thì anh cũng không để ý. Tròng mắt ông ta xoay chuyền rồi đột nhiên ông ta kêu lên một tiếng “ôi”, xong nằm thằng xuống đất ngay trước mặt bao người.
Mọi người đều ngây ra.
Ông già này còn định gi trò gì nữa!
“Ngực của tôi đau quá.”
“Xương sườn của tôi hình như cũng bị gãy rồi ý, không được không được rồi, mau chóng.
đưa tôi vào bệnh viện đi”
Ông ta thờ hồn hà hồn hền, giả vờ giống ý như là bị thật vậy.
Chỉ là hành động vụng về này của ông ta cũng chỉ là trò cười trong mắt Vũ Hoàng Minh mà.
thôi.
“Chẳng phải ông muốn nhiều tiền hơn một chút sao?”
“Đừng già vỡ nữa, tôi bồi thường cho ông sáu tỷ, ông có lấy không, nếu như không lấy thì thôi đi.”
Giọng điệu cùaVũ Hoàng Minh vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào cả.
Ông ta vừa nghe thấy thế thì ngậm miệng lại ngay lập tức. Tròng mắt không ngừng chuyển động, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì nữa.
Một lúc lâu sau ông ta mới đứng dậy. Ông ta thảy thảy bụi dính trên người: “Được thôi, vậy thì sáu tỳ”
Vừa nói xong thì có một phụ huynh đứng trong đám đông không nhịn được nữa lên tiếng “Hừ, đúng là không biết xấu hồ.