“Trừ khi cậu lấy vũ khí hạng nặng trực tiếp nổ chết, tiêu diệt tất cả bọn chúng, bằng không cho dù cậu mang lực chiến đỉnh cao của Chiến Long Quân đến cũng sẽ tồn thất ít nhất 80%.”
Những lời Sở Quân Kim nói không phải là lời nói đùa.
Về phần lực chiến đấu trong tòa thành trì kia, cho dù muốn mang Long Nhạn ra ông ta cũng phải cân nhắc rất kỹ. Nếu không chuẩn bị kỹ càng mà cứ thế hành động vậy thì sẽ gây thiệt hại lớn đối với phần lớn người dân.
Vì vậy ông ta mới không nói dự định này cho.
Vũ Hoàng Minh đề tránh đứa trẻ này bốc đồng.
Bất ngỡ là thành trì này lại bị phá vỡ đầu tiên. Điều này nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Khi nghe thấy điểu này vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh dần dịu đi, ánh mắt anh hiện lên đầy.
vẻ ngưng trọng. Quân vương không cần nói dối anh, nếu đúng như lời quân vương nói, nếu để anh biết chuyện này có lẽ anh sẽ thật sự đem toàn bộ sức chiến đấu đình cao của Chiến Long Quân đi tiêu diệt.
“Chẳng lẽ là vượt qua Thiên Vương sao?”
‘Vũ Hoàng Minh nghỉ ngờ nhìn Sð Quân Kim hồi.
Các nhân vật vượt qua thiên vương đều là những trường lão hơn năm mưới tuổi.
Phải mưa dầm thấm lâu mấy chục năm, mới tích lũy được đến mức độ này.
Giống như Sở Quân Kim, sức chiến đấu của anh bây giờ đã vượt qua cấp thiên vương.
“Nếu không thì sao?”
“Theo tôi biết, trong thành trì đó có một người tồn tại cùng cấp với tôi, hai người tổn tại cùng cấp với cậu, còn có bảy tám người cùng cấp với Tiêu Quân và Lưu Chí!”
Sờ Quân Kim liếc anh một cái, ý tứ hàm xúc.
‘Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, có về như anh đã quá bốc đồng.
“Vậy có ba người đeo mặt nạ xuất n, đột phá thành trì của hai tổ chức lớn là Ám Dạ và Thần Tích, bọn họ là vì cái gì?”
Anh không hiểu, tại sao ba người đeo mặt nạ đột ngột xuất hiện đó lại có thể tìm được thành trì chung của hai tổ chức.
“Cậu hỏi tôi tôi làm sao biết?”
“Nhưng mà, có thể chắc chắn là thực lực của ba người này ít nhất phải ngang với tôi.”
Sð Quân Kim ánh mắt dần trỡ nên lạnh lùng.
Cao thủ như vậy đột nhiên xuất hiện ờ Bắc Sơn rõ ràng không phải điều gì tốt.
Bắc Sơn tuy có đất đai rộng lớn, dân số hàng tỷ người nhưng cũng không thiếu cao thủ.
Nhưng những cao thủ đã biết cũng chỉ như vậy, những người không xuất hiện sẽ không chọn xuất hiện vào lúc này.
“Có lẽ là vì Sơn Thẳn!” đôi mắt của Vũ Hoàng Minh rơi vào Sở Quân Kim.
Liên quan đến thần núi là chuyện bí mật, không ai có thể biết.
Điều duy nhất biết được lúc này đó là bọn họ có thể là anh em Hài Từ.
Nhưng làm sao họ có thể biết được hai tổ chức chính của Ám Dạ và Thần Cấp nằm ở đâu?
“Có lẽ là vậy, tôi sợ tin tức này sẽ không giữ.
được lâu”
“E là Bắc Sơn sẽ lại dậy sóng một lần nữa.
Sð Quân Kim thờ dài.
“Nếu như chúng ta là người Bắc Sơn thì sẽ không sao. Tôi chì sợ những người đó đến từ nhiều nơi khác. Nếu tin tức bị rò rỉ vậy thì sẽ rất bất lợi đối với chúng ta”
Vũ Hoàng Minh cũng im lặng nhưng trong lòng lại lo lắng, Dâu Tây đang ở đâu, những người đó có bắt Dâu Tây không, hay là….
Anh không dám nghĩ xa hơn bời vì càng nghĩ sẽ càng khiến anh lo lắng Tại Huế, bên ngoài một ngôi nhà cổ, “Nguyệt Thường, cô có chắc ở trong này không?” Đông Hoàng Hải nhìn số nhà 401 và thờ dài nhẹ nhõm vì cô ấy đang ôm một đứa bé trên tay.
Đó là một đứa bé, quả thật là Dâu Tây.
“Đúng là đây rồi, không sai đâu!” Mai Nguyệt Thường gật đầu, nhìn kim chỉ nam trên la bàn được quấn bời một sợi tóc trắng.
thì tốt rồi” Đông Hoàng Hải cỡi chiếc áo khoác ngoài trải trên mặt đất nói.
Sau đó cô nhẹ nhàng mặc áo khoác cho Dâu Tây, gấp áo lại để cho cho cô bé và gật đầu với Mai Nguyệt Thường.
Mai Nguyệt Thường cười nhẹ, ánh mắt vô cùng dịu dàng khi nhìn Dâu Tây, sau đó đưa tay gõ cửa ba lần.
“Cốc cốc cốc!”