Nhưng bọn họ cũng không cần phải biết.
Biết quá nhiều, sẽ không tốt cho bọn họ.
“Tôi hiểu rồi, anh Minh.”
Trương Hải Long gật đầu, không nói chuyện nữa.
Anh Minh muốn nói với anh ta, đương nhiên sẽ không giấu giấu diễm diễm. Nếu đã không nói, nghĩa là anh ta không cần phải biết.
“Bi thôi, đến…”
Vốn dĩ muốn đến tập đoàn Tô thị xem thử, nhưng một hồi chuông điện thoại đã cắt ngang suy nghĩ của anh.
“Thanh Trúc?”
“Hoàng Minh, chủ nhân nhà họ Thủy – Thủy Trọng Hoa muốn gặp anh một chút.”
Hử?
Chủ nhân nhà họ Thủy?
Vũ Hoàng Minh hơi ngần người.
Không phải mình vừa đánh gãy tay chân của Thủy Minh Dương sao?
Ông cha già của hắn ta không tìm người báo thù mình, mà lại muốn đến gặp mình?
“Hả? Anh không quen ông ta.”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ “Việc này..em cũng không rõ nữa, nhưng bây giờ Thủy Trọng Hoa đang ở công ty chúng ta, nói là nhất định phải gặp được anh.”
“Không thì, anh tới đây xem thử xem?”
Tô Thanh Trúc ở đầu dây bên kia cũng rất nghi hoặc, từ bao giờ mà Vũ Hoàng Minh lại quen biết với vị chủ nhân nhà họ Thủy này cơ chứ?
“Được, anh sẽ qua đó xem thử.”
Sau khi cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh liền bảo Trương Hải Long chạy đến tập đoàn Tô thị.
Nửa tiếng sau.
Vũ Hoàng Minh đến phòng làm việc của Tô Thanh Trúc.
Vừa đầy cửa vào, liền nhìn thấy Tô Thanh Trúc và một người đàn ông đang nói chuyện với nhau.
Lúc người đàn ông nhìn thấy Vũ Hoàng Minh thì lập tức đứng dậy.
“Anh là anh Minh?”
Thủy Trọng Hoa nhìn Vũ Hoàng Minh ở trước mặt, trong mắt đầy sự khiếp sợ.
Ông ta không ngờ, Vũ Hoàng Minh lại trẻ như vậy.
“Ông là?”
“Thật sự có lỗi quá, thằng nhóc Thủy Minh Dương đã chọc đến anh.
Tôi là ba của nó, Thủy Trọng Hoa.”
Dứt lời, Thủy Trọng Hoa cúi người thật sâu về phía Vũ Hoàng Minh trước mặt Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc sửng sốt.
Chuyện này là thế nào?
Nói như vậy là cậu ấm nhà họ Thủy đã bị Vũ Hoàng Minh đánh một trận.
“Ra là như vậy. Không sao đâu, cậu Dương cũng chỉ là có chút nóng nảy, đánh một trận sẽ tốt thôi.”
Vừa nói xong, Tô Thanh Trúc ở bên cạnh đã nhéo mạnh vào phần thịt mềm ở eo Vũ Hoàng Minh.
Khiến anh đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Giám đốc Thủy vừa mới ký một đơn hàng 17B tỷ với tập đoàn Tô thị chúng ta.”
Tô Thanh Trúc gắt gao trừng anh một cái, dường như đang bảo anh nhanh chóng xin lỗi Thủy Trọng Hoa.
Nhưng Thủy Trọng Hoa là một kẻ lão luyện, sao lại không hiểu ý tứ của Tô Thanh Trúc.
Đơn hàng 175 tỷ này của ông ta, căn bản chính là khoản bồi thường mà ông ta dành cho Vũ Hoàng Minh.
Nếu không phải ông ta không tìm được phương thức liên lạc với Vũ Hoàng Minh, thì 175 tỷ này đã biến thành tiền mặt giao vào tay Vũ Hoàng Minh rồi.
“Nào có, nào có, giám đốc Trúc không cần khách sáo như vậy.”
Thủy Trọng Hoa vội vàng xua tay.
Đúng vào lúc này, thư ký của Tô Thanh Trúc bước vào: “Giám đốc Trúc.”
Tô Thanh Trúc thấy thế, hung hăng trừng mắt với Vũ Hoàng Minh, dường như muốn nói rằng là tiếp đãi giám đốc Hoa cho tốt vào.
Sau khi cô rồi khỏi văn phòng, văn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Vũ Hoàng Minh quét mắt nhìn Thủy Trọng Hoa với giọng điệu lạnh lùng.
“Ai nói cho ông biết?”
Trong lòng Thủy Trọng Hoa có chút thấp thỏm: “Anh Minh, anh đây à…
“Là sĩ quan trưởng của phòng tuần án đúng không? Ông ta không tra được thân phận của tôi, nhưng…chắc hẳn đã biết thân phận của tôi không đơn giản, nên để ông qua đây xin lỗi, đúng chứ.”
Vũ Hoàng Minh tự mình ngồi xuống ghế sô pha, châm một điếu thuốc lá, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thủy Trọng Hoa.
Người kia trong lòng run rẩy, làm sao anh ta biết được?
Nhưng, ông ta không dám nói ra.
Đứng cạnh Vũ Hoàng Minh, nói với giọng điệu cung kính: “Anh Minh, mong anh không chấp kẻ tiểu nhân này, tha cho thằng con không nên thân của tôi một mạng. Đơn đặt hàng 175 tỷ này là tôi đền bù cho anh.”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười: “Nếu như tôi muốn làm anh ta biến mất, anh ta sẽ không sống được tới bây giờ, ông hiểu ý tôi chứ?”