Có điều đối phương hình như rất bận, không có thời gian tiếp chuyện với họ.
“Trịnh Hoài Lâm, tới giúp.”
“Vâng chú”
Trịnh Hoài Lâm chạy đến giúp đỡ.
Trong nhà đầy mùi thuốc Bắc.
Nhưng không phải rất khó ngửi, ngược lại còn có tác dụng khiến tinh thần người khác dịu đi.
Ý thức rõ ràng, ngược lại trong lòng không hoang mang.
“Thần y cứu mạng với!”
Ngồi chưa được mười mấy phút, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng kêu của một người phụ nữ.
Trương Thành Ưng từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt mọi người cũng đều nhìn về phía cửa.
Hai người đàn ông ăn mặc bình thường đang khiêng một người đàn ông phát đen đầy mặt vào trong nhà, bên cạnh là một người phụ nữ nhà nông.
“Thần y, cứu chồng tôi với!”
Người phụ nữ nông dân quỳ dưới đất, nước mắt tuôn rơi lã chã.
‘Vũ Hoàng Minh nhìn về phía người đàn ông, cả mặt đều phát đen, cơ thể run lên từng hồi.
Năm ngón tay co quắp, nhíu mày, hình như.
gặp phải chuyện nguy hiểm.
Trương Thành Ưng ngồi xổm người xuống duỗi tay kiểm tra hơi thờ của người đàn ông, sau đó lật mắt của người đàn ông.
Nhưng…
Đôi mắt của người đàn ông lại khiến người ờ hiện trường đều kinh ngạc.
‘Vốn dĩ là lòng trắng của mắt, lúc này đã biến thành màu đỏ tươi như máu, phủ đầy tia máu.
“Các vị, người bệnh nhân này bị quỳ bám thân nghiêm trọng, sợ sẽ có nguy hiểm lây lan.”
“Nên các vị hãy trỡ về trước, ngày mai hãy.
đến, cứu người quan trọng”
Vốn dĩ còn có bảy tám người bệnh đang chờ đến lượt khám, nghe ông ta nói như vậy, chạy.
ngay lập tức.
Đùa à, thành ra như thế rồi còn có thể sống sao?
“Bà tạm thời đợi ờ đây, tôi cần phải trị cho cậu tạ”
Trương Thành Ưng vẫy tay, bảo Trịnh Hoài Lâm đưa bệnh nhân vào phòng cùng với ông ta.
“Mấy vị, cùng vào luôn đi”
Bốn người Vũ Hoàng Minh và Đông Hoàng Hài sững sờ trong chốc lát, chữa bệnh cũng cần họ vào xem thử sao?
“Cảm ớn Thần y Ưng.”
Đợi sau khi vào phòng, Trướng Thành Ưng bảo Trịnh Hoài Lâm ra cửa đề canh gác không được sự cho phép của ông ta thì không được cho bất cứ ai lại gần.
Trịnh Hoài Lâm chỉ đành làm theo, đứng ờ cửa phòng trong.
Sắc mặt của Trương Thành Ưng khế trầm xuống, nhìn người bệnh này.
Nhưng sau đó ngầng đầu nhìn mấy người Vũ Hoàng Minh.
“Tôi muốn mấy vị giúp tôi khống chế người bệnh này một chút”
Hà?
“Thần y Ưng, ngài…
‘Vũ Hoàng Minh không hiều lắm.
Người bệnh này không phải đã hôn mê rồi sao?
Lễ nào sẽ còn tình lại hay sao?
“Đợi tôi cứu anh ta xong sẽ giải thích cho mấy vị.”
Trong lúc nói đã từ trong túi rút ra một bao.
kim.
“Giữ tay chân của anh ta lại, tuyệt đối không.
được đề anh ta động đậy lung tung!”
Giọng điệu của Trướng Thành Ưng nghiêm túc khác thường.
Vũ Hoàng Minh nhìn bộ dạng của người bệnh này biết có lẽ không bình thường, giữ chặt tay chân của người này.
“Thái xung, mệnh tuyển, cửu dương..
Mỗi lần đọc một huyệt, cây kim trong tay của Trương Thành Ưng sẽ châm chính xác trên đó.
Sau khi nhiều lần bấm huyệt liên tiếp, ông ta hít sâu một hơi nắm chặt cây kim trong tay.
“Đã là cái cuối cùng rồi, hy vọng mấy vị dùng sức một chút”
“Thiên cung!”
Cây kim trong tay xẹt qua ghim trên đỉnh đầu của người bệnh!
Khoảnh khắc cây kim ghim xuống, Vũ Hoàng Minh chỉ cảm thấy cánh tay đang ghìm chặt truyền đến một sức mạnh cực lớn, như muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh vậy.
“Gào!”
Giống như sự phẫn nộ của dã thú, truyền ra từ trong miệng của người bệnh…