Trong phòng riêng, hàng chục vò chai rượu nằm trên đất.
Lục Đình cùng mấy người Trần Uyển trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngoại trừ Vũ Hoàng Minh còn tỉnh táo ngồi trên ghế sô pha thì mấy người kia đều đã mơ mơ.
màng màng.
Ngay cả đứng thẳng cũng không được, lào.
đảo lắc lư đi tới, nếu không có Trần Uyền đỡ thì chắc chắn mấy người khác đã ngã xuống đất rồi.
“Còn uống nữa không?”
Sau khi uống cạn một chai bia, Vũ Hoàng Minh lau khóe miệng, mìm cười nhìn người bên si “
cạnh.
Bàn về việc uống rượu, Vũ Hoàng Minh đúng là chưa từng uống thua bất kì ai.
Đương nhiên, nếu là hết sức kiểm soát, uống nhiều rượu xuống bụng như vậy, có thể đoán rằng anh cũng rất khó chịu.
“Tôi… không khuất phục!”
Lý Diệu gần như vẫn còn rất tỉnh táo, về phần mấy người bạn đã ngủ say, liền chạy tới phòng vệ sinh đề ói ra.
“Vậy chúng ta tiếp tục?
‘Vũ Hoàng Minh cười một tiếng, không phục sao, vậy thì đơn giàn chứ gì, cứ uống tiếp là được.
Chỉ chút rượu này thôi cũng đủ đề anh uống hết.
Giống như Liễu Quân thường nói, bia được uống một cách tùy tiện, rượu đế thì chỉ uống một.
cân rưỡi mà thôi.
“Không, chơi trò khác đi.”
Lý Diệu lắc đầu, đợi một lát nữa vẫn còn có chuyện phải làm, nếu bị anh chuốc cho say rượu, lát nữa làm sao có thể giả bộ 13 trước mặt Lục Đình?
“Anh muốn chơi trò gì? Tôi sẽ chơi với anh đến cùng.”
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
“Chúng ta chơi trò oẳn tù tì đi, mỗi người một chai, ai thua thì uống đi! Tôi không tin rằng, anh có thể hơn được tôi.”
Trong lòng Lý Diệu vẫn không phục.
Anh ta quanh năm lăn lộn ở trên bàn rượu, đây là lần đầu tiên gặp người uống rượu giỏi hơn anh ta.
May mắn thay, lần này là bia, nếu đổi thành rượu đế hoặc rượu whisky thì chắc anh ta cùng mấy người bạn này đã đi bệnh viện.
“Được chứ.”
‘Vũ Hoàng Minh không từ chối.
“Sáu sáu”
“Năm người đứng đầu.”
“Ba đóa hoa nỡ…”
“Uống!”
“Tiếp tục!”
Trong nửa tiếng, Lý Diệu hoàn toàn lực bất tòng tâm.
Cả người say đến bất tình nhân sự, không nhúc nhích mà nằm trên đất.
Nửa tiếng, hơn 30 ván, ngoại trừ ba bốn ván đầu tiên, ván tiếp theo anh ta không có thắng.
Uống hết ba mươi chai bia, anh ta hoàn toàn ngã xuống.
Anh ta thậm chí còn chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
“Cũng tàm tạm rồi đấy, chúng ta đi được chưa?”
Lục Đình chớp mắt với Vũ Hoàng Minh.
Cô ta chưa bao giờ để ý rằng Vũ Hoàng Minh có thể uống nhiều như thế này.
Anh và Lý Diệu đã uống gần 100 chai, những người còn lại uống những chai khác.
Vũ Hoàng Minh đứng dậy vẫy tay với Trần Uyển rồi khoác tay hai cô gái khác.
“Xin lỗi, chúng tôi đi trước, khi nào có thời gian thì quay lại chơi.”
Trần Uyền cũng vẫy tay với Lục Đình và Vũ Hoàng Minh: “Anh về trước đi, cứ đề chúng tôi ở đây.”
Lục Đình đưa Vũ Hoàng Minh rời khỏi phòng riêng.
Khi cả hai đj ra bên ngoài quán karaoke, một cơn gió lạnh thổi qua, Lục Đình không thể chịu được mà rùng mình.
Sau khi bị gió lạnh thổi qua, Vũ Hoàng Minh cũng tỉnh táo hơn một chút.
Nếu uống quá nhiều bia, anh không chỉ khó chịu trong dạ dày mà còn bị say.
Với số lượng bia nhiều như vậy, dù anh đã cố tình kiểm soát nhưng anh vẫn không thể nào.
ngăn được tất cả.
“Đi về nghỉ ngơi thôi.
Lục Đình nhìn về phía Vũ Hoàng Minh, trong mắt cô ta hiện lên sự yêu thương cùng kính trọng đối với anh.
“Nhưng mà… Lục Đình, tôi không biết mình có nên nói câu này hay không nữa.”
‘Vũ Hoàng Minh không có ý định giấu giếm cô gái này, ít nhất hãy để đối phương biết rằng anh là đàn ông đã có gia đình và cũng có một cô con gái.
“Anh nói đi…”