Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 43: Chương 43




Có câu nói rất hay, cuộc chiến trên thương trường, tuyệt đối không liên quan đến người nhà.

Có thể nhắm vào một người nào đó, nhưng tốt nhất là không nên nhắm vào gia đình của người ta.

Nếu không sẽ bị các gia tộc khác coi thường.

“Đứa nghiệt chủng này là con gái của người phụ nữ cưới cháu trai tôi, cũng là con gái của người đã gây rối trong hôn lễ.”

“Cho dù anh ta không liên quan gì đến chuyện này, tôi cũng phải khiến anh ta trả giá!”

Vẻ mặt của Lưu Thủy Tiên đột nhiên có vài phần ghê rợn.

Em trai đã chết, cháu trai cũng đã chết.

Người gần gũi với cô nhất trên đời, đều đã không còn nữa.

Không trả thù!

Không thể được.

“Vậy thì cũng không cần bắt cóc trẻ con đúng không? Nó hình như mới chỉ bốn năm tuổi.”

Mạc Trung Kỳ rất phản đối cách làm của Lưu Thủy Tiên.

Cho dù muốn trả thù, cũng không nên làm như vậy.

“Nếu em trai, cháu trai của anh đều chết hết cả, anh có báo thù không?”

“Cô đang nói mấy lời điên khùng gì vậy!”

Mặt Lưu Thủy Tiên đầy tức giận, đấm bùm bụp vào ngực Mạc Trung Kỳ.

“Đến đây, làm cái đứa nghiệt chủng này tỉnh lại cho tôi.”

Lưu Thủy Tiên gọi to, hai tên vệ sĩ liền bước ra.

Trên tay cầm một gáo nước.

“ÀoI”

Nước bắn tung tóe trên người của Dâu Tây.

Ngay lập tức, Dâu Tây tỉnh dậy.

Khi cô bé nhìn thấy một nhóm người lạ trước mặt, bé liền cảm thấy sợ hãi.

Cái đầu nhỏ quét một vòng xung quanh, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng Vũ Hoàng Minh.

“Ba, ba đang ở đâu? Dâu Tây sợ lắm.”

Mà Lưu Thủy Tiên đã bước tới, ngồi xổm xuống, nhìn Dâu Tây xinh đẹp, lộ ra một nụ cười lạnh.

“Nghiệt chủng này, muốn tìm ba của mày?”

Nhìn thấy cảnh này, Mạc Trung Kỳ không đành lòng, quay người bước vào phòng khách.

Dựa vào sô pha, suy nghĩ một chút liền gọi điện cho Vũ Đức Trung.

Không lâu sau, giọng nói mệt mỏi của Vũ Đức Trung vang lên từ đầu dây bên kia.

“Ai vậy?”

“Tôi, Mạc Trung Kỳ.”

Nhất thời, giọng nói đầu dây bên kia lập tức tràn đầy tinh thần.

“Anh Kỳ, anh tìm tôi, có chuyện gì sao?”

Mạc Trung Kỳ khẽ nhíu mày: “Không phải lúc trước anh có nói với tôi, là đã phái người đi bắt tên nhóc kia sao? Sao mà đến hiện tại vẫn chưa có tin tức.”

Vũ Đức Trung ở đầu bên kia điện thoại, im lặng một hồi mới nói: “Anh Kỳ, tôi quả thật có phái người đi bắt, nhưng mà…”

Lời còn chưa nói xong, không phải anh không muốn nói, mà là không dám nói.

Vị đó đã nói với anh ta rằng, nếu dám tiết lộ nửa lời, cái đầu trên cổ anh ta sẽ phải chuyển nhà.

Anh ta không hề cho rằng, vị đó đang nói đùa.

“Nhưng mà cái gì?”

Mạc Trung Kỳ rất nghi hoặc, tại sao hôm nay Vũ Đức Trung nói chuyện cứ ấp a ấp úng, luôn cảm thấy anh ta có điều gì đó đang che giấu mình.

“Anh Kỳ, thật xin lỗi, tôi buồn ngủ rồi, có việc gì ngày mai gặp rồi nói tiếp vậy.”

Tít tít tít…

Điện thoại đã ngắt máy.

Khuôn mặt Mạc Trung Kỳ trầm xuống!

Vũ Đức Trung thật sự dám cúp điện thoại?

Muốn chết à.

Khi anh tiếp tục gọi lại lần nữa, điện thoại đã tắt máy.

Vẻ mặt của Mạc Trung Kỳ lại càng trầm xuống, giơ tay ném mạnh chiếc điện thoại trên tay xuống đất.

“Vũ Đức Trung, ông đây lúc đầu không tiếc mọi thứ ủng hộ anh, để anh ngồi vào vị trí sĩ quan này, vậy mà bây giỡ lại còn dám thách thức ông.”

“Ngày mai anh không cho tôi một lời giải thích, cái vị trí sĩ quan này của anh, cũng không cần tiếp tục ngồi nữa!”

Anh đập bàn, đứng dậy và đi về phía sân sau.

Vừa bước ra sân sau, liền nghe thấy tiếng khóc khiến người ta đau lòng.

“Huhu!”

Mạc Trung Kỳ cau mày, người phụ nữ này sao lại độc ác như vậy?

Một đứa trẻ thôi mà cũng xuống tay cho được?

“Em làm thế này, có hơi quá đáng rồi đấy?”

Lưu Thủy Tiên đột nhiên quay đầu, hai mắt đỏ ngầu!

“Biến đi! Không phải việc của anh!”

Nói xong, lại “bốp” một tiếng.

Một cái tát vào cơ thể yếu ớt của Dâu Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.