‘Vũ Hoàng Minh nhận ra, những người còn lại đều là người của gia tộc ẩn mình.
Thấp nhất là cấp bậc ngoại kính, có vài người đã đạt đến nội kình.
“Tôi là người nhà họ Chu, có thể đi vào.
không?” Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cúi đầu, bình tĩnh hỏi.
Về mặt của người đàn ông trung niên hơi thay đồi: “Tất nhiên là được. Xin mời.”
Nhà họ Chu là một trong bốn gia tộc lớn kỳ.
môn độn giáp, đương nhiên có tư cách đi vào.
Những người khác cũng đến từ gia tộc có tiếng, sau khi được người đàn ông trung niên đồng ý thì tiến vào.
Bây giờ chì còn lại mỗi Vũ Hoàng Minh.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên dừng trên ngưỡi anh, anh ta nhìn lướt qua một lượt, tự.
dừng thay đổi về mặt.
Ngưỡi này, khí huyết rất mạnh.
Thực lực còn cao hơn cả ông ta.
Mỗi lần đối phương hô hấp thì ông ta có thể cảm nhận được áp lực đè nặng.
Anh ta cau mày hỏi: “Anh là…”
“Nhà họ Vũ.”
Vũ Hoàng Minh nói ra mấy chữ này, trong lòng anh cũng hơi hoàng.
Anh còn chưa từng trở về gia tộc..
Hiện tại anh đang lợi dụng thanh danh của gia tộc để vào cửa. Điều này có vẻ không hay cho lắm.
Nhưng muốn tiến vào thì phải là người của gia tộc ẩn dật, những kẻ khác đều không thể vào.
“Nhà họ Vũ.”
“Chú em đây là người nhà họ Vũ sao? Vậy tốt quá rồi. Không biết đại bộ đội của nhà họ Vũ ð chỗ nào đề tôi đến đón tiếp.”
Người đàn ông trung niên vừa nghe xong liền thay đổi vẻ mặt thành vui mừng.
Anh ta không ngỡ rằng người trẻ tuổi này lại là người nhà họ Vũ.
“Anh là?”
‘Vũ Hoàng Minh nhíu mày, già vỡ tò ra không hài lòng, Người đàn ông trung niên vừa nghe đã hiểu ra.
“Ngại quá, quên không tự gị thiệu, tôi là Dương Thành, người nhà họ Dương. Bên trên đã dặn dò rằng chỉ cần là người nhà họ Vũ đến thì nhất định phải tiếp đón chu đáo.”
“Hiện tại anh đã đến trước, không biết đại bộ đội nhà anh đang ở đâu?”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh đã hình dung ra vấn đề.
Chỉ sợ có người trong gia tộc đã hợp tác với người nhà họ Dương rồi.
Không biết những người đó rốt cuộc là tốt hay xấu.
“Đại bộ đội đi sau. Tôi tới trước vì muốn thông báo cho mấy người phải cần thận, sắp sửa có nhân vật lốn ra mặt.”
Thời điểm nói những lời này thì người Vũ Hoàng Minh nghĩ trong đầu là lão Mộc.
Lão Mộc dùng tay phá tan cái bàn, xem ra lão có thể đánh bại rất nhiều cao thù.
Kể cả anh, cũng không thể đấu với lão quá ba hiệp.
“Nguồn tin đáng tin cậy chứ?”
‘Vè mặt Dương Thành biến đổi, mắt hiện vẻ khiếp sợ.
Bọn họ không thu được bất kỳ tin tức gì.
“Thật hay giả thì tôi chịu. Tôi cũng chỉ truyền lại lời thôi.”
“Cụ thể thì cứ chỡ bên trên cử người xuống rồi tính tiếp.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh đi vào bên trong bến đò Thiên Sơn.
Dương Thành đứng yên tại chỗ, cau mày.
Chuyện này nghe có gì đó sai sai.
Nhưng ông ta cảm giác đối phương không có ý lừa gạt mình.
Chẳng lẽ thực sự có nhân vật lớn muốn ra mặt?
Nếu là như vậy thì những gì bọn họ đã chuẩn bị có đủ hay không.
“Mặc kệ. Đi về báo cáo đã rồi tính sau.”
Dương Thành lầm bẩm một câu, sau đó chạy.
như bay về một hướng khác.
Đi đến bến đò Thiên Sơn, Vũ Hoàng Minh quan sát núi non xung quanh, hít sâu một hơi Anh lấy di động gọi cho Lưu Chí: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Có thể ra tay lúc sau.”
“Chờ lệnh của tôi”