Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 446: Chương 446




“Cũng có người dám già mạo thành người của nhà họ Vũ ư? Thế này không phải là chán sống rồi sao?”

“Người của bốn gia tộc lớn mà cũng dám giả mạo, đúng là chán sống rồi!”

“Người này nhìn có vẻ cũng rất lợi hại đấy”

Không ít người đang vụng trộm bàn tán, ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở chỗ Vũ Hoàng Minh.

“Anh là ai? Vì sao lại muốn giả mạo thành người nhà họ Vũ chúng tôi?”

Gương mặt Vũ Long Cường lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.

Anh ta rất tò mò, vì người này chính là một trong số những cao thủ hàng đầu ở nơi này. Cho.

nên, theo lý mà nói, coi như anh không phải là người của nhà họ Vũ, thì cũng đã thuộc về dòng họ nào đó rồi.

‘Vì sao người này lại muốn giả mạo người của dòng họ nhà mình?

Vũ Hoàng Minh nhìn đám người đang nhìn mình với đôi mắt tràn ngập địch ý, hít sâu một hơi, nói: “Già mạo? Tôi không có hứng thú làm việc đó”

“Tôi vốn là người của nhà họ Vũ!”

Chuyện đã tới nước này rồi, nếu như đối phương có ý định ra tay, thì với sức lực của một người như anh, đối đầu với nhiều người như vậy, anh không có cơ hội thắng nào.

Nhưng, nếu đối phương dám ra tay, thì kết quả cũng chẳng tốt hơn anh là bao.

“Sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm đượ!

cĐể tao bắt được mày rồi, xem mày còn lắm mồm kiểu gì được nữa!”

Dt đang tức mà không biết xả đi đâu. Vừa nãy anh ta bị người lớn trong nhà mắng cho một trận, vốn đang phải kìm nén lửa giận trong bụng.

Chuyện đã tới mức này rồi mà thằng nhóc này vẫn còn dám cãi chày cãi cối!

Anh ta làm bộ tiến lên muốn bắt Vũ Hoàng Minh lại.

Nhưng Vũ Long Cường đứng bên cạnh lại ngăn anh ta lại: “Chờ một chút!”

Đôi mắt Vũ Long Cường nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh: “Người trẻ tuổi, cậu tên là gì? Đến từ nơi nào?”

Anh ta cảm thấy, có lẽ người này có liên quan đến gia chủ của dòng họ nhà bọn họ.

Thậm chí, rất có thề là con riêng của gia chủ.

“Vũ Hoàng Minh, đến từ một nơi hoang vu.

hẻo lánh!”

Đám người nghe xong, lúc này mới ngây ngần cả người ra.

Người này thật sự mang họ Vũ!

Phải biết là, ð trong Bắc Sơn này người mang họ Vũ đã ít lại càng thêm ft.

Người này mang họ Vũ, thì khả năng tám chín phần mười chính là người của nhà họ Vũ.

“Cậu thật sự mang họ Vũ sao?”

‘Vũ Long Cường có hơi không bình tĩnh.

Ngay từ đầu anh ta còn tường rằng Vũ Hoàng Minh có khà năng không mang họ Vũ, vì có thể anh là con riêng của gia chủ của dòng họ.

Nhưng thật sự không ngờ rằng đối phương mang họ Vũ.

“Chẳng lẽ không thể sao?”

‘Vũ Hoàng Minh nhìn Vũ Long Cường.

Người này, không có ý tốt.

Trước đó, anh Hoàng Hài đã nói với anh, đám người lần này tới của nhà họ Vũ, rất có thể là người ð phe đối đầu với ba của anh.

Nếu như thân phận thật của mình bị đối phương biết, thì nói không chừng sẽ lấy mình ra làm con bài con bài đề sử dụng.

“Thì ra, cậu cũng là người của nhà họ Vũ.

Xem ra nãy giỡ chỉ là hiểu nhầm mà thôi, là do tôi đưỡng đột rồi!”

Vũ Long Cường đột nhiên thay đồi thái độ, khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.

Thế này là sao vậy?

Sao lại đột nhiên đổi giọng rồi?

“Có phải hiểu lầm hay không thì tôi không biết, nhưng xin tiền bối đừng đến quấy nhiễu chúng tôi nữa.”

“Lần này tôi đến đây là vì mang nhiệm vụ tới”

Vè mặt Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, nhưng trong lòng anh lại thấy hơi lo lắng.

Nhìn như thế này, hình như đối phương không có ý định buông tha cho anh.

Ánh mắt của Vũ Long Cường trờ nên lạnh như băng, từ trên người anh ta tự nhiên tàn ra khí thế nặng nề đè ép người khác.

“Vậy thì chỉ sợ là phải để cho người anh em ‘thất vọng rồi, cậu phải tham gia vào nhiệm vụ lần này cùng với chúng tôi”

Anh ta vừa dứt lời, tám tên thuộc hạ của anh ta cùng nhau tiến lên, vây xung quanh Vũ Hoàng Minh, dồn anh vào giữa.

Những người đứng xem xung quanh đều thay đồi sắc mặt. Xem ra, như thế này là bọn họ.

dự định động tay động chân rồi.

Ánh mắt Vũ Hoàng Minh cũng bắt đầu trờ nên lạnh lẽo: “Không biết ý của anh là gì? Dự.

định ra tay với người cùng trong dòng họ sao?”

Nếu thật sự muốn ra tay, vậy thì mình chỉ cần để nhóm của Lưu Chí hiện thân là đượ!

c “Không không không, tôi chỉ muốn mời cậu tham gia hành động cùng chúng tôi mà thôi. Cậu là một học trò mà hành động một mình như vậy, tôi rất lo lắng cho sự an nguy của cậu đấy!” Khóe miệng Vũ Long Cường cong lên thành một nụ cười lanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.