Âm thanh lạnh lẽo từ miệng Đông Hoàng Hải thốt ra.
Nam Nguyệt Thường và Cổ Hải Ngưu đều bị âm thanh của anh ta làm cho hoảng sợ.
Thật ra hai bên hoàn toàn có thể sống yên ổn với nhau.
Nhưng bọn họ không rõ, vì sao anh Hải phải gọi đối phương lại.
Sắc mặt Đông Phương Ám hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về phía ba người Đông Hoàng Hải.
“Ba vị có việc gì không?”
Sắc mặt Dương Cửu cũng không tốt khi nhìn ba người Đông Hoàng Hải.
Nếu đối phương ra tay, anh ta và Đông Phương Ám cũng không ngăn được sự công kích của đối phương.
“Hai người chắc không phải người thường nhỉ? Tôi tò mò không biết hai vị tới đây có phải vì Vũ Hoàng Minh không?”
Sở dĩ nói như vậy vì ở thanh phố cao quý này có rất ít gia tộc bí ẩn.
Đẳng cấp như hai người này, thường sẽ không xuất hiện ở đây.
Đối phương tới đây chắc là đến vì Vũ Hoàng Minh.
Nhưng cụ thể có phải hay không thì anh ta cũng không biết.
Cho nên anh ta muốn hỏi.
Mặt Đông Phương Ám biến sắc, ánh mắt để lộ ý muốn giết người vô cùng mãnh liệt.
Không nghĩ đến đối phương biết Vũ Hoàng Minh đang ở trong này.
Rõ ràng đối phương vì Vũ Hoàng Minh mà tới.
“Mấy người là ai?”
“Tìm anh ấy làm gì?”
Dương Cửu và Đông Phương Ám đã ra vẻ muốn chuẩn bị chiến
đấu.
Khí thế trên người nhanh chóng ngưng tụ lại, e rằng muốn gây áp lực lên ba người kia.
Tương tự sắc mặt của ba người Đông Hoàng Hải cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, khí thế trên người đột nhiên bùng nổ.
Ở khoảnh khắc ấy, liền ép khí thế của đối phương xuống.
“Đừng manh động”
“Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là anh trai của Vũ Hoàng Minh, Đông Hoàng Hải”
“Đây là em gái và em trai cậu ấy. Lần này chúng tôi đi tìm cậu ấy là muốn đưa cậu ấy về nhà”
Đông Hoàng Hải nhìn ra được, đối phương tìm Vũ Hoàng Minh có chuyện.
Cả hai không phải quan hệ đối địch.
“Anh là anh trai Vũ Hoàng Minh sao?”
Đông Phương Ám và Dương Cửu ngây người.
Hai người không nghĩ đến, Đông Hoàng Hải lại là anh trai Vũ Hoàng Minh.
“Tôi nghĩ, Vũ Hoàng Minh chắc đã nói với mấy người, cậu ta không phải người bình thường nhỉ?”
Đông Hoàng Hải nhìn hai người trước mặt vẫn không tin, mở miệng nói một câu.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, dần thu lại khó thế trên người.
Đối Phương biết giống như rất hiểu Vũ Hoàng Minh.
“Nếu tôi đoán không sai, mấy người hẳn là người của chiến khu nhỉ?”
“Lần này trở về là muốn đưa cậu ta trở phương Bắc đúng không?”
Lúc này Đông Phương Ám thật sự kinh ngạc.
Bọn họ lên kế hoạch cùng nhân dân trong Bắc Sơn, chỉ có bốn người họ biết.
Người này có thể biết tuyệt đối không phải là người bình thường.
“Đúng vậy.”
“Cho nên mấy người cũng đến tìm Vũ Hoàng Minh?”
Đông Phương Ám hơi tò mò nhìn ba người Đông Hoàng Hải.
Đông Hoàng Hải gật gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi muốn đưa cậu ấy về nhà xem xem, nhưng mà...”
Anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc anh anh vừa mới nhắc đến Tô Thanh Trúc và Minh Trúc, Hoàng Minh bị kích thích rất lớn.
Đôi mắt ấy làm cho anh cảm thấy sát khí rất sắc bén.
Nếu Nhị Ngưu tiến lên đụng tới Hoàng Minh, chắc chắn sẽ bị đối phương tấn công ác liệt.