Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 126: Chương 126: Có cùng tên với Minh Vương




Lúc nói đến đây, Tô Thanh Trúc liếc nhìn Vũ Hoàng Minh.

Vũ Hoàng Minh mim cười có chút bối rối.

Anh đương nhiên hiểu được ý của Tô Thanh Trúc.

“Không sao, lần này chúng ta cũng có thể đường đường chính chính tham dự rồi.”

Nhận thiệp mời xong, Tô Thanh Trúc lúc này mới có chút nghi ngờ nhìn anh.

“Anh vừa rồi nói gì đó với giám đốc Hoa phải không? Tại sao ông ấy lại mua 3% cổ phần của nhà họ Tô với số tiền lớn như vậy?”

Đang muốn giải thích, điện thoại của Vũ Hoàng Minh liền vang lên.

Vừa lấy ra xem, là Sở Thanh Nam gọi tới.

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

“Anh Minh, có tin tức rồi.”

“Nhưng cần phải nói trực tiếp với anh, nói qua điện thoại có chút không.^ tiện.”

Sở Thanh Nam ở đầu bên kia, giọng nói có hơi nghiêm trọng.

Dưỡng như có gì đó không ổn.

` ^s* “Tôi hiểu rồi.”

Cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh cong môi mỉm cười.

“Ừm, anh có chuyện phải đi trước một chuyến, có thể một tiếng rưỡi nữa không quay về kịp, em tan làm nhớ đón Dâu Tây.”

Dứt lời, Vũ Hoàng Minh liền chạy vụt di.

Tô Thanh Trúc cũng đành phải lắc đầu bất lực, người đàn ông này của mình, sao chuyện gì cũng giấu mình chứ?

Thành phố Đà Nẵng.

Trong một căn biệt thự xa hoa.

“Bang!”

An Bình Nguyên sắc mặt u ám, vỗ vào chiếc bàn thủy tỉnh.

Toàn bộ mặt bàn làm bằng thủy tỉnh bị đập vỡ vụn, biến thành những mảnh vỡ nằm rải rác trên mặt đất.

Vừa biết được từ miệng quản gia, bọn Rắn Xanh đã biến mất 4 ngày rồi.

Đến bây giờ cũng chưa quay lại, e là đã không thể quay lại nữa.

“Anh Nguyên, vẫn còn một tin nữa, đó là…vị sĩ quan ở thành phố Vân Xuyên, đã bị bọn Rắn Xanh giết rồi.”

“Nhưng sau đó, lại không nhận được tin tức nào của bọn Rắn Xanh.”

“Địa điểm cuối cùng mà bọn họ xuất hiện là ở nhà họ Tô, thành phố Vân Xuyên.”

Quản gia ð bên cạnh cung kính nói.

“Nhà họ Tô? Có nhân vật nào đặc biệt sao?”

An Bình Nguyên châm cho mình một điếu thuốc, hít sâu một hơi.

Quản gia im lặng vài giây, rồi mới chậm rãi nói.

“Tư liệu của người nhà họ Tô tôi đều đã tra qua, không có bất kỳ vấn đề nào.”

“Chỉ là, cô ba nhà họ Tô – Tô Thanh Trúc có quan hệ với một thằng nhóc tên là Vũ Hoàng Minh. Thằng nhóc đó rời đi hơn G năm, bây giờ mới quay lại.”

Hửm?

Sắc mặt An Bình Nguyên trầm xuống, lông mày nhíu chặt.

“Vũ Hoàng Minh? Cái tên này rất quen.”

Quản gia cần thận nhắc nhờ: “Anh Nguyên, thằng nhóc đó cùng tên với Minh Vương.”

An Bình Nguyên lập tức vứt đầu thuốc lá trong tay, vẻ mặt biến sắc.

“Minh Vương?”

“Thằng nhóc đó không phải là Minh Vương chứ?”

Anh ta không khỏi nhổ ra một ngụm nước bọt.

Da mặt quản gia căng cứng: “Có lẽ không phải, tôi đã tra qua bối cảnh của thằng nhóc đó. Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc nhà quê mà thôi. Rời đi hơn G năm, bây gið trở lại, không có danh phận, có lễ chỉ là trùng tên mà thôi.”

Nghe đến đây, An Bình Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Trầm ngâm một tiếng: “Nhưng mà, bọn họ sau khi xuất hiện ở nhà họ Tô thì biến mất, hãy điều tra xem rốt cuộc là có chuyện gì.”

“Tiện thể, điều tra kỹ thằng nhóc tên Vũ Hoàng Minh đó cho tôi. Tôi vẫn cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

Quản gia gật đầu: “Được, thưa anh. Đúng rồi, vài ngày nữa thành phố Vân Xuyên sẽ có một buổi tiệc kinh doanh, người ở dưới đã gửi thiệp mời đến, anh có muốn đến xem thử hay không?”

An Bình Nguyên xua tay: “Tôi không đi đâu, bảo thằng nhóc An Bình Văn đi thay tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.