Cục trường cục thương mại sao?
Vũ Hoàng Minh nhớ tới lúc trước khi anh và Nguyệt Nhi lần đầu tiên đến quý đô thị.
Hai người ð trên xe buýt gặp phải chính là người phụ nữ kia.
Chính vì người phụ nữ đó mà anh và Nguyệt Nhi đã phải bồi thường mười bảy tỷ rưỡi.
Anh luôn ghi nhớ điều này.
“Cục trường sao?”
“Con trai của cục trường có thể tùy ý đánh người vậy sao?”
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nói đi, tôi sẽ không giết cậu!”
Vũ Hoàng Minh đặt cậu ta xuống và lấy một điếu thuốc trong túi.
“Lạch cạch!”
Một điếu thuốc được đốt lên, một làn khói mờ mịt bao trùm không gian.
Tô Liên và Tiểu Băng đều ngây ngần cả người, Hồ Yên cũng trợn tròn mắt.
Cô ấy dưỡng như trước đây chưa bao giờ nhìn thấy Vũ Hoàng Minh hút thuốc.
Tuy nhiên giữa hai người chỉ mới quen nhau hơn mười ngày.
Thế nhưng là, điều bọn họ không biết là một khi Vũ Hoàng Minh hút thuốc.
Như vậy thì… Vấn để càng lớn hơn.
“Anh… Anh dám giết tôi sao?”
Lâm Hàn dưỡng như không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
‘Vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Vũ Hoàng Minh.
Nhưng Vũ Hoàng Minh khẽ mìm cười, làn khói dày đặc bốc ra từ miệng anh.
“Một cơ hội cuối cùng!”
“Nếu cậu không nói, cũng sẽ không còn cơ hội để nói nữa!”
Giọng nói lạnh như băng đó khiến Lâm Hàn như rơi vào trong động băng, cậu ta không chút nghỉ ngờ, nếu bản thân cậu ta không nói ra thì sẽ bị người đàn ông này đánh cho tới chết.
Ngay khi cậu ta định mờ miệng nói, một người đàn ông nhanh chóng xuất hiện bên thang máy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Vũ, trong nội tâm Lâm Hàn cảm giác như mình được an toàn, thỡ dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ba, con ð đây này!”
Cậu ta hét về phía Lâm Vũ vừa ra khỏi thang máy.
Lâm Vũ nghe thấy giọng nói của Lâm Hàn, liền quay đầu nhìn lại.
Ông ta nhìn thấy cậu ta đang bị vây quanh.
bởi hai cô gái và một người đàn ông ở cuối hành.
nghỉ ngờ, nếu bản thân cậu ta không nói ra thì sẽ bị người đàn ông này đánh cho tới chết.
Ngay khi cậu ta định mỡ miệng nói, một người đàn ông nhanh chóng xuất hiện bên thang máy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Vũ, trong nội tâm Lâm Hàn cảm giác như mình được an toàn, thờ dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ba, con ở đây này!”
Cậu ta hét về phía Lâm Vũ vừa ra khỏi thang máy.
Lâm Vũ nghe thấy giọng nói của Lâm Hàn, liền quay đầu nhìn lại.
Ông ta nhìn thấy cậu ta đang bị vây quanh bời hai cô gái và một người đàn ông ð cuối hành lang.
“Con ð đằng đó làm gì?”
“Đến đây!”
Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, hi vọng mọi chuyện còn chưa tới mức không thể kiểm soát được.
Chỉ cần tính mạng của cô gái kia không gặp.
nguy hiểm, mọi chuyện vẫn còn có thể bàn bạc.
được.
Nhưng nếu nó nguy hiểm đến tính mạng, đoán chừng…
Nghe những lời của Lâm Vũ, tàng đá lớn treo trong lòng Lâm Hàn cuối cùng cũng rơi xuống.
“Nếu có chuyện gì muốn nói, mời nói chuyện cùng với ba tôi!”
Sau đó, Lâm Hàn chuẩn bị vượt qua Vũ Hoàng Minh đi về phía Lâm Vỹ.
Nhưng, Vũ Hoàng Minh đã vứt tàn thuốc trên tay.
“Vi cậu đã không chịu nói thật thế thì cậu năm ở chỗ này đi.”
vừa dứt, Vũ Hoàng Minh đã giơ nắm Không chút do dự nào, cú đấm này đã đánh trúng ngực của Lâm Dương.
“BụpI”
Một âm thanh nặng nề vang lên bên tai mọi người.
Thân hình Lâm Hàn trực tiếp bay ra ngoài, hung hăng đập vào tường.
Toàn bộ mặt tường, trực tiếp nứt ra từng vết rạn.
Cả người Tô Liên và Tiểu Băng trở nên run rầy, hai mắt tròn xoe.
Hỗ Yên ð cách đó không xa nhìn thấy cũng trợn mắt há mồm.
Các bệnh nhân xung quanh đều cảm thấy sở hãi.
Đây là rốt cuộc có bao nhiêu lực mới có khả năng đánh bay người.
Vũ Hoàng Minh chậm rãi thu hai tay lại, nhìn Lâm Hàn đang nằm trên mặt đất trong miệng máu tươi phun ra không ngừng, không có một chút thương hại.
Với cú đấm này, anh đã trực tiếp đập nát trái tim của Lâm Hàn, cho dù là Đại La Kim Tiên có xuống trần gian cũng không thể cứu được.
Lại càng không cần phải nói đến các bác sĩ trong bệnh viện này.
“Con trai!”
Lâm Vỹ sững sỡ tại chỗ trong vài giây sau đó nhanh chóng chạy về phía Lâm Hàn.
“Bác sĩ!”
“Bác sĩ!”
Ông ta hướng về phía đám đông hét lên một cách điên cuồng.
Sau hơn mười giây, mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng đi tới.
Một trong những người bác sĩ bước tới chạm vào động mạch chủ của Lâm Hàn, sau đó đưa tay ra và ấn nhe vào tỉm câu ta.