Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 221: Chương 221: Đại tướng quân Tiêu Dương




Nhìn xung quanh, người quản gia cầm kéo cắt ruy băng hộp quà cao hai mét.

“Tách tách!”

Âm thanh lanh lành vang vọng bên tai mọi người, lúc này tim như treo ở cổ họng.

Hầu hết mọi người đã đoán được bên trong là thứ gì.

Nhưng bọn họ không dám nói.

Bởi vì nếu nói ra, thì nó sẽ là một việc lớn.

“Xoạc!”

Vẻ mặt lạnh lùng bước đến bên cạnh Sờ Thanh Nam.

“Bắt cậu ta lại cho tôi!”

Trong lòng Kim Diệu mang theo một sự tức giận.

Thằng nhóc này không biết chui ra từ đâu, lại dám vào ngày sinh nhật của mình tặng mình chuông vàng!

Hơn nữa, còn tặng một chiếc quan tài.

Đúng là vô cùng gan dạ.

Hai người lính bước tới, chuẩn bị giam giữ Sờ Thanh Nam.

Nhưng Sở Thanh Nam lại bình tĩnh nói: “Không biết ông lấy can đảm ờ đâu ra mà dám bắt tôi! Bây giờ tôi mà giết ông, e rằng kẻ chống lưng cho ông cũng không dám nói một lời.”

“Một tướng quân nhỏ mà cũng dám bày tiệc, ông là cái thá gì?”

Sở Thanh Nam không nói còn tốt, vừa mở miệng liền trực tiếp làm cho rất nhiều khách khứa sợ chết khiếp.

Chuyện gì thế này?

Tại sao chủ tịch của tập đoàn Thanh Vân và tướng quân Kim Diệu lại đấu đá nhau?

Nhìn tình hình thế này, xem ra là không chết không dứt.

Nếu không, một quan tài và chuông vàng sẽ không được tặng trong dịp này.

Sắc mặt Kim Diệu ảm đạm đến đáng sợ, trong mắt hiện lên tia sát ý.

“Ngông cuồng!”

“Cậu nghĩ rằng có người chống lưng thì dám nói như vậy với tôi à!”

“Bắn chết!”

Khi Kim Diệu nói, một số binh lính đã bao vây Sở Thanh Nam.

Vũ khí trong tay bọn họ chỉ về phía Sở Thanh Nam, anh ta dám làm bất cứ động tác gì là bọn họ sẽ cầm súng bắn.

“Haha, ông thật sự dám động vào tôi?”

“Kim Diệu, đừng trách tôi không cảnh cáo ông. Ông động vào tôi thì mạng của ông cũng không còn nữa!”

“Không phải, phải nói là mạng của ông đã không còn rồi, bao gồm cả người chống lưng cho ông, cũng không còn mạng nữa.”

Sð Thanh Nam chế nhạo, chắp tay sau lưng.

Chỉ cần tìm ra kẻ đứng sau Kim Diệu là ai, với tính cách của cậu Minh, trong vòng ba ngày, cậu ấy nhất định sẽ khiến kẻ kia rơi đầu.

“Thế à?”

Một tia sáng lạnh toát ra khỏi mắt Kim Diệu, trong lòng ông ta càng thêm kinh ngạc nghi ngờ.

Từ trước đến nay không ai to gan dám nói với mình như thế này.

Rõ ràng biết mình là trung tướng quân, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?

“Người đến đây không chỉ có mình ông, đúng không?”

“Bảo Tiều Dương đi ra đi, tôi muốn xem xem, các người có năng lực gì?”

Nghe đến đây, sắc mặt Kim Diệu thay đổi.

Người này lại biết Tiểu Dương!

“Không ngờ tới, ở đây mà cũng có thề gặp được người biết tôi, thật sự là may mắn.”

Tiêu Dương từ phía sau hậu trường bước ra, cười mỉa mai.

Vốn dĩ ông ta không định xuất hiện sớm như vậy.

Nhưng thật không ngờ, ở đây lại có người biết ông ta.

Xem ra thân phận của người này không tầm thường.

“Đó là… đại tướng quân Tiêu Dương?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.