Hầu như trong lòng tất cả mọi người đều phát ra hai từ này!
Ba nghìn năm trăm tỷ?!
Bọn họ theo nguồn phát ra âm thanh nhìn về hướng bàn số mười một.
Ngọn đèn hơi tối nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông bàn bên cạnh.
Đó là ột người đàn ông thoạt nhìn có vè tương đối trẻ nhưng một đôi mắt lạnh lùng kia khiến tất cà mọi người đều ghi nhớ sâu sắc..
Ai cũng sẽ không nghĩ đến vậy mà lại có người bò ra ba nghìn năm trăm tỷ để mua một đêm của một người phụ nữ.
Chỉ là khi Tô Thanh Trúc đang ở trên sân khấu khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia thì thân thể ềm mại liền run nhẹ.
Khế ngước mắt nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Khi cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia thì nước mắt từ trong vành mắt không tự chủ được chày ra.
Mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi người phụ nữ này đồng ý với người có tiền không biết từ đâu chui ra này.
Tuy nhiên một điểu mà tất cả mọi người không ngỡ tới đã xảy ra.
“Thật xin lỗi anh này, tôi từ chối!”
Trong chốc lát, không khí đều yên lặng.
Kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đây chính là ba nghìn năm trăm tỷ đó!
Đây không phải là đang đùa chứ.
Người bình thường vất vả suốt đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Thế nhưng, cứ như vậy mà từ chối.
Thật sự có chút bất ngỡ.
“Vì sao?”
“Là do tiền tôi trả không đủ sao?”
“Vậy được, tôi tăng giá, ba mươi năm nghìn tym Rào rào!
Khi lời này vừa nói ra thì ờ đây có vô số người nín thỡ.
Ngay cả những người có tiền đến nơi này chơi cũng không dám lên tiếng.
Mặc dù tiền của bọn họ nhiều nhưng đem ba mưới năm nghìn tỳ cho một người phụ nữ mà còn là một đêm thì bọn họ không làm được.
Bọn họ đều đang suy đoán xem rốt cuộc thân phận của chàng trai trẻ tuổi này là gì mà có thể chỉ một lần ba mươi năm nghìn tỳ cho một người phụ nữ.
Cho dù ở đây có nhiều người như vậy nhưng muốn kiếm được nhiều tiền như thế kia thì cũng phải mất nửa đời người.
“Đồng ý anh ta đi!”
Trong đám người, không biết là ai hét lên một câu này.
Nhất thời năm chữ “Đồng ý anh ta đi” vang vọng khắp nơi.
‘Vang vọng khắp quán bar.
Ba mươi năm nghìn tỳ, nếu đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào ở đây thì sẽ không do dự chút nào mà đồng ý.
“Này anh, thực sự xin lỗi, tôi từ chí Trong giọng nói kia dường như mang theo.
một tia âm thanh nghẹn ngào.
Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều trầm mặc.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh vô cùng lạnh lẽo: “Vậy cô muốn gì?”
“Cho dù anh trả bao nhiều thì tôi cũng sẽ không đồng ý anh”
“Xin lỗi Khi hai chữ xin lỗi được thốt ra từ miệng của Tô Thanh Trúc thì tất cả mọi người đều khó hiểu.
Thế nhưng bất cứ ai tỉnh mắt cũng có thể thấy được “nữ hoàng” này có quen biết với người đàn ông đang trà giá kia.
Nếu không thì cũng sẽ không như vậ ‘Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tôi không quan tâm cô có đồng ý với tôi hay.
không nhưng tối nay tôi vẫn đưa cô đi!”
Câu nói ngang ngược như vậy lập tức khiến những người ở đây có chút bất mãn.
Rõ ràng người ta không đồng ý, cậu có tư cách gì mà đưa người ta đi!
“Người anh em làm như vậy có chút quá đáng rồi đấy?”
Người đàn ông ngồi ở bàn số bốn không khỏi mỡ miệng nói.
Lông mày khẽ nhíu, nếu người ta không đồng ý thì anh cũng không có tư cách gì mà đưa người ta đi.
Thế nhưng vừa nói xong điều này thì lập tức im lặng.
Bởi vì cả hội trường chỉ có một mình anh ta lên tiếng.
Anh ta còn tường rằng những người khác cũng sẽ lên tiếng ngăn cản người đàn ông này.
‘Vũ Hoàng Minh quay đầu, nhìn về phía bàn số bốn.
“Anh… là cái thá gì chứ?”
“Tôi muốn đưa ai đi cũng không đến phiên anh lên tiếng!”
Giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng, thậm chí ð nơi sâu trong đôi mắt còn xuất hiện một tia sát ý.