“Anh đúng là tên điên mà”
Tô Thanh Trúc ð đầu dây bên kia nghe điện thoại thấy tiếng nói giận dữ hung hãn phát ra, cô dù thế nào cũng không thể ngờ được rằng người đàn ông này làm ra nhũng chuyện như vậy đối với Dâu Tây, càng không thể ngờ rằng Dâu Tây bây giờ ngay cả ba mình cũng không nhận ra nữa.
Cô cũng không biết sau này, khi Dâu Tây gặp lại Vũ Hoàng Minh thì sẽ xảy ra chuyện gì.
“Không,không, không, tôi không phải kè điên, tôi chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường, trong nhà có một cô vợ xinh đẹp mỹ miều như hoa, lại có thêm một cô con gái đáng yêu,vậy mà nhiều năm như vậy cũng không đến thăm một lần thật không xứng đáng làm một người ba.”
“Đây là tôi đang giúp Dâu Tây đấy”
Người đàn ông cười lạnh lùng bên tai Thanh Trúc Cô giận run người ngắt điện thoại,dựa vào.
ghế sô pha vô hồn mà nhìn lên trần nhà.
Chuyện đã đến bước đường này, liệu cô có còn đường lui không?
Nếu như bây gið nói cho Vũ Hoàng Minh liệu có tốt hớn không?
Trong đầu cô luần quần hiện lên các trường hợp có thể xảy ra, nhưng cuối cùng từng cái từng cái đều bị loại bỏ.
Nguyên nhân không phải anh ấy, nếu như nói với Hoàng Minh, Dâu Tây nhất định sẽ xảy ra chuyện. Cô không muốn thấy Dâu Tây xảy ra chuyện càng không muốn thấy Vũ Hoàng Minh tồn thương.
Chuyện lúc sáng hoàn toàn chỉ là ngoài mong muốn.
Một góc khác ở Huế.
Vũ Hoàng Minh hút thuốc nhíu chặt mày, trên mặt râu đã mọc nhiều cũng không buồn cạo, nhìn dáng vẻ bây giờ như già đi mấy tuổi so với ngày thường. Ngay cả mái tóc đen ngày thường cũng điểm vài sợi tóc bạc rồi.
“Cậu Minh, những mảnh vỡ anh cần em đã đem về cho anh rồi đây” Trương Hải Long gõ cửa từ ngoài bước vào. Trên tay cầm một cái hòm gỗ tinh xảo, bên trong hòm gỗ đựng tất cả những gì mua được ð Vân Xuyên, hai mảnh đá vỡ.
Nghe thấy vậy, Vũ Hoàng Minh gạt tắt điếu thuốc trên tay, mỡ nắp hôppj bên trong đầy đủ hai mảnh vỡ của đình Sơn Thần.
mảnh vỡ không có gì thay đổi vẫn giống hệt như trước.
“Ừ, anh nghỉ ngơi trước đi, có việc gì tôi sẽ cho gọi anh sau”
‘Vũ Hoàng Minh gật đầu nói.
“Tôi biết rồi” Trương Hải Long rời khỏi phòng khách.
‘Vũ Hoàng Minh sau đó lấy lên một miếng vỡ, để trong long bàn tay tì mỉ quan sát.trên mảnh đó có những nét hoa văn kỳ lạ, cổ quái, những hoa văn này anh đã kịp sao chép lại tìm một số nhà nghiên cứu khảo cổ xem. Hai mảnh ghép lại cũng chì là mười cái hoa văn cổ quái đồ lại, ghép.
lại thì ngay cả một câu cũng không đầy đủ.
Nhưng anh cũng không rõ tổ chức Thần Tích tại sao lại lựa chọn đỉnh Sơn Thần để tranh giành, lẽ nào bọn họ biết những hoa văn trên đó.
Anh đếm cà trăm nghìn lần những hoa văn trên đó, cũng không thể nào nhận biết được nhưng hoa văn đó mang ý nghĩa gì.
Đó là hoa văn có lịch sử của nước ngoài, có ‘thể nhận ra không?
Trong lúc anh đang suy nghĩ về vấn đề này.
thì điện thoại kêu lên một tiếng. Nhấc điện thoại lên xem thì ra là tin nhắn của một người lạ.
“Hoàng Minh, nghe nói cậu đang ðờ Huế?
Vừa hay tôi với Nhị Ngưu và em Thường đều ở đây, nếu cậu có thời gian hãy đến đến quán Ông Chủ ở Lạng Sơn, chúng tôi sẽ đợi cậu.”
Lúc Vũ Hoàng Minh nhận được tin nhắn này.
thì cả người đứng im bất động tại chỗ, có thế nào anh cũng không nghĩ được rằng tin này do.
anh Hải Từ gửi tới, không những thế còn định rõ địa điểm gặp mặt.
Mấu chốt là ba người anh Hải Từ cũng đã đến Huế rồi, lại còn biết anh đang ð đây.
‘Vừa hay anh có rất nhiều vấn đề về đỉnh Sơn Thần mà chưa biết, trước đó Quân vương cũng đã dặn dò phải hỏi rõ ràng lai lịch nguồn gốc về Đình Sơn Thần. Đây đúng là cơ hội!
“Trương Hải Long chuẩn bị xe!”