Ra tay, đau quát Ba đến năm vệ sĩ bị ném xuống đất chỉ trong vài giây.
Mang sợi dây đến, tất cả các vệ sĩ, cũng như Tà Mộc Nhiên đều bị trói lại.
“Xin lỗi mọi người, làm mọi người sốc rồi.”
Vũ Hoàng Minh từ từ tháo chiếc mặt nạ Kim Long, bỏ vào túi của mình.
“Tuy nhiên, tôi hy vọng sự việc hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài. Nếu tôi nghe thấy ai đó ð bên ngoài nói về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, đừng trách tôi vô lễ.”
Cuộc trò chuyện lạnh nhạt khiến nhiều vị khách lạnh sống lưng.
Đây chính là Minh Vương sao?
“Tôi nghĩ, mọi người ai cũng là người hiều chuyện, sẽ không nói gì nhỉ.”
Vũ Hoàng Minh rót một ly rượu, rồi bước lên sân khấu.
“Mọi người ăn uống no say, hôm nay là ngày cưới của tôi, không muốn có chuyện không vui lại ra nữa.”
Nói xong, anh uống cạn một chén.
Các vị khách cũng uống rượu vào bụng.
Tuy nhiên, họ không dám uống quá nhiều.
Nếu đã uống quá nhiều, kề ra những gì đã xảy ra ngày hôm nay, nó sẽ là một sự cố mất đầu.
Vũ Hoàng Minh bước đến trước mặt Tô Thanh Trúc, không khỏi đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.
“Sao vậy?”
Anh cười nhẹ, đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt Tô Thanh Trúc.
Tuy nhiên, Tô Thanh Trúc hô lên một tiếng “huhu”, lao vào vòng tay của Vũ Hoàng Minh.
Cô không thể ngờ, người đàn ông này đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu là máu, anh đã phải chịu bao nhiêu tổn thương mới đi được đến bước này.
Đằng sau chuyện này, cô không thề tường tượng nổi.
Tuy nhiên, cô biết rõ, tất cả những điều này là vì mình!
Để có thể quang minh chính đại rước cô về nhà!
“Tại sao anh không nói sớm hơn, tại sao?”
Tô Thanh Trúc vỗ mạnh vào ngực Vũ Hoàng Minh, càng khóc càng đánh mạnh.
Mọi người đều im lặng nhìn cảnh này, không lên tiếng.
Mọi người có mặt ð đây đều biết, cô ba nhà họ Tô đã đợi Vũ Hoàng Minh suốt sáu năm.
Trong sáu năm qua, địa vị của cô trong nhà họ Tô không bằng một người hầu.
Bây giờ, tất cả đều đáng giá.
Bởi vì Vũ Hoàng Minh đã trở lại.
Anh đem vinh quang tối cao trở lại đề cưới “Được rồi, không phải anh trờ về rồi sao?”
Vũ Hoàng Minh khẽ mìm cưỡi, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Thanh Trúc.
“Mẹ đừng khóc, ba thật xấu xa! Ba làm mẹ khóc rồi Dâu Tây với đôi mắt đỏ hoe đi đến trước mặt Vũ Hoàng Minh, miệng mím lại, đôi mắt to có chút tức giận.
Mọi người nghe xong không khỏi phì cười.
Tiệc cưới bắt đầu, các khách mời lần lượt nâng ly chúc mừng với Vũ Hoàng Minh.
Bất kể là Vũ Hoàng Minh quen hay không quen, tất cả đều chúc.
Bởi vì bọn họ đều biết Vũ Hoàng Minh.
Đây là Minh Vương của Bắc Sơn, trên vạn người dưới một người.
Uống qua mấy vòng, Vũ Hoàng Minh vẫn chưa say, mấy người có tửu lượng không cao ánh mắt đều có chút mơ hồ.
Toàn hội trường đám cưới rộn rã tiếng cười.
Khi tiệc cưới kết thúc, Tô Thanh Trúc đỡ Vũ Hoàng Minh về phòng.
Về phần Dâu Tây, đã được giao cho ba cô Đêm nay, là thế giới của hai người họ.
Vũ Hoàng Minh nhìn Tô Thanh Trúc, người đang ăn mặc đặc biệt trước mặt mình, mỉm cười.
“Anh biết em có rất nhiều câu hỏi, em hỏi đi, nói những gì em muốn biết.”
Tô Thanh Trúc ngồi ở mép giường, nhìn anh, nước mắt hạnh phúc trào ra.
Đã đợi sáu năm, mọi thứ đều xứng đáng.
“Anh cảm thấy em còn cần phải hỏi à?”
Cô đã biết thân phận hiện tại của Vũ Hoàng Minh rồi, cô không cần phải hỏi tất cả các câu hỏi nữa.
Vì những việc đó đều do Vũ Hoàng Minh làm.
“Xin lỗi, không phải anh cố ý muốn giấu em, anh chỉ muốn ở trong đám cưới của chúng ta, tặng em một bất ngờ thôi.”
Vũ Hoàng Minh ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô bằng lòng bàn tay rộng rãi của anh.
“Đừng nói nữa, em đều biết rồi.”
“Đêm nay, em là của anh…”