Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 59: Chương 59: Đi gây rôi Nhà họ Vũ




Trương Hải Long vừa trông thấy Vũ Hoàng Minh thì vội vàng tiến lên chào hỏi.

“Không cần khách khí, Dâu Tây, đây là chú Long.”

Anh ôm Dâu Tây, chỉ vào Trương Hải Long.

“Chào chú Long.”

Dâu Tây cười ngọt ngào, bộ dạng đáng yêu khiến cho người ta yêu thích.

“Dâu Tây thật ngoan, chú cho cháu ăn kẹo này.”

Trương Hải Long cười hì hì, từ trong túi lấy ra một cái kẹo đưa cho Dâu Tây.

“Cảm ơn chú Long.”

Dâu Tây vui vẻ nhận lấy cái kẹo.

“Đi thôi.”

Gấn bốn mươi phút sau, ba người Vũ Hoàng Minh mới đi đến quán bar Luxury ở Thành Bắc.

Ở cửa quán bar có hai bảo vệ đang đứng.

Khi nhìn thấy ba người Vũ Hoàng Minh, bảo vệ đưa tay ngăn lại.

“Thưa ngài, thật xin lỗi, ngài không thể mang trẻ con vào.”

Vũ Hoàng Minh quét mắt nhìn bọn họ một cái, từ trong túi lấy ra một xấp tiền: “Đủ chưa?”

Hai bảo vệ liếc nhìn nhau, sau đò cười hì hì: “Ngài nói đùa, mời “

vào.

Bọn họ không dấu vết nhận lấy tiền mặt Vũ Hoàng Minh đưa, sau đó nhường ra một con đường.

Nói đùa, người có thể tỳ tiện bỏ ra một xấp tiền mặt như thế là người bọn họ có thể chọc nổi sao?

“Đúng rồi, sàn quyền anh ngầm ở đâu, tôi muốn đi vào chơi đùa.”

Vũ Hoàng Minh ôm Dâu Tây, bộ dạng như địa chủ nhiều tiền.

Trương Hải Long đứng ở phía sau, bộ dạng cao lớn uy mãnh, không hỏi khiến hai bảo vệ sợ hãi.

“Cái đó, phía trước sẽ có người dẫn đường”

Hai bảo vệ chỉ vào trong quán bar.

Vũ Hoàng Minh không nói gì, ôm Dâu Tây, cũng theo Trương Hải Long đi vào trong quán bar.

Vừa đi vào, có một nhân viên phục vụ đã đi tới.

“Thưa ngài, ngài uống rượu hay là đặt cược?”

“Đặt cược.”

“Mời đến bên này.”

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, ba người đi tới sàn quyền anh ngầm.

Còn chưa kịp đi vào đã nghe thấy tiếng hò hét đỉnh tai nhức óc.

“Đánh, đánh chết anh ta!”

“Lên, chơi chết anh ta đi.”

“Mẹ nó cái tên vô dụng kia, ông đây cược mày tận hai mươi tỷ đói!”

Bên trong sàn đấm bốc ngầm tràn đầy mùi máu tanh và mùi mồ hôi.

Dâu Tây không nhịn được cau mũi một cái: “Ba ơi, ở đây hôi quá, con không thích chỗ này.”

Vũ Hoàng Minh nghiêng đầu nhìn nhân viên phục vụ: “Có phòng không?”

Nhân viên phục vụ vui mừng: “Có! Nhưng mà hơi đắt, một ngày là một tỷ đồng.”

“Dẫn tôi tới đó.”

Một tỷ đồng đối với anh mà nói chỉ là cọng lông.

Bên trong phòng dễ chịu hơn nhiều so với bên ngoài sảnh lớn, có hoa quả, đồ uống, bia, rượu các loại dồ ăn.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không? Nếu như không có, xin mời đi theo tôi thanh toán.”

Vũ Hoàng Minh búng tay một cái: “Trương Hải Long, đi giao tiền, sau đó cùng bọn họ chơi đùa đi.”

Trương Hải Long nhếch miệng cười một tiếng: “Dạ, anh Minh.

Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Vũ Hoàng Minh, vị quý ngài này không phải đến để chơi, mà là để đánh quyền anh?

Vậy coi như có thứ để xem rồi!

Trương Hải Long đi theo nhân viên phục vụ đến quầy lễ tân, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Thanh toán trước, sau đó tôi sẽ đăng ký, nhân tiện, tôi sẽ đặt cược là tôi sẽ thắng, ừm… Trước tiên cứ đặt cược ba mươi lăm tỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.