Trong một thành phố hẻo lánh ð khu Đồng Sơn.
Tô Thanh Trúc ngồi trên sô pha nằm úp mặt xuống bàn làm việc, khóc lóc thảm thiết, nước mắt thấm ướt bàn.
Cô biết rằng Vũ Hoàng Minh sẽ tới, tất cả những sự sắp xếp này bao gồm cả những gì cô phải nói đều là kịch bản do người đàn ông đó viết.
Cô phải làm theo kịch bản nếu không Dâu Tây sẽ gặp nguy hiểm.
Cô không muốn Dâu Tây xảy ra chuyện, càng không muốn Vũ Hoàng Minh xảy ra chuyện.
Nhưng khi cô nhìn thấy bộ dạng tức giận của Vũ Hoàng Minh khiến cô thật khó chịu.
Cô thực sự rất muốn, rất muốn lao vào vòng.
tay anh đề cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh. Nhưng cô biết rằng sẽ rất nguy hiểm nếu cô tự ý làm như vậy.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu rồi, Tô Thanh Trúc kiệt sức ngồi xụi lớ trên sô pha, nhìn hoàn cảnh xa lạ, cô có chút nghẹn ngào.
Bây giờ cô đến Huế một mình, cảm thấy bất an. Tuy nhiên nghĩ đến việc có thể cứu Dâu Tây ngay lập tức cô liền thấy vui mừng.
“Dâu Tây đừng sợ, mẹ sẽ sớm đưa con trở về nhà” Cô tự lầm bầm Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Là một số lạ gọi tới.
Nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy, cô duỗi tay ra rồi lại thu về.
Cô đang sợ, rất sợ.
Tuy nhiên trong tiểm thức của cô mách bảo cô nên nhận điện thoại. Cô lại từ từ đưa tay ra nhấn nút trả lời.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mỉa mai của người đàn ông: “Sao vậy, thấy người đàn ông của mình gọi đến không vui sao?”
“Anh còn muốn tôi làm gì nữa?”
“Muốn cô nói chuyện với con gái cô.”
Tô Thanh Trúc giọng nói hơi lạnh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Người đàn ông này đã hứa với mình mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nói chuyện với con gái.
Cô đã hoàn thành nhiệm vụ ở quán bar và có.
thể nói chuyện với Dâu Tây “Đừng lo lắng, sẽ lập tức được gọi cho con gái cô”
Sau hơn mười giây, giọng nói của Dâu Tây truyền qua điện thoại: “Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy? Con…rất nhớ mẹ”
Giọng nói của Dâu Tây hờ hững hơn trước, nhẹ nhàng hơn và dịu dàng hơn.
“Dâu Tây đừng sợ, rất nhanh thôi mẹ sẽ mang con về nhà.”
Nghe thấy giọng nói của con gái, Tô Thanh Trúc không nén được nội tâm, nước mắt lại rơi xuống.
“Nhưng mà mẹ, con đột nhiên không muốn rời khỏi đây, ð đây có rất nhiều bạn chơi với con, có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có cả thạch đậu ăn cũng ngon nữa. Đó là những thứ mà ð nhà không thể mua được”
Đột nhiên giọng nói của Dâu Tây hơi bối rối.
Tô Thanh Trúc nghe con nói như vậy có chút sợ, vội hồi: “Dâu Tây, con có chuyện gì sao? Con không nhớ mẹ sao?”
“Con không có, con rất nhớ mẹ, cũng rất nhớ ba”
Vừa dứt lời, điện thoại bị người đàn ông giành lấy: “Được rồi, hết giờ rồi”
Người đàn ông bình tĩnh nói Nhưng Tô Thanh Trúc vô cùng căng thằng nói: “Anh đã làm gì con gái tôi? Tại sao con bé giống như biến thành một người khác vậy”
Người đàn ông cưỡi khúc khích: “Đừng căng thẳng, tôi không làm gì con gái cô, tôi chỉ cho con bé ăn một ít thạch đậu, sẽ không ảnh hường gì đến con bé.”
“Được rồi, kế tiếp tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho cô, xe đang đợi ở dưới lầu, chuẩn bị đi” Nói xong anh ta liền cúp máy.
Có tiếng còi xe vang lên ở dưới nhà. Tô Thanh Trúc hít sâu một hơi, đứng dậy ri khỏi phòng.
Trong biệt thự Vũ Hoàng Minh ngồi trên sô pha với khuôn mặt lạnh lùng. Người phụ nữ của anh bị người đàn ông khác kiểm soát và con gái của họ đang nằm trong tay người đàn ông đó.